"Đùng đoàng đùng đoàng..."
Theo một loạt tiếng nổ chi chít vang lên.
Số ám khí dày như mưa bị ngọn lửa đánh trúng, bầu trời phía trên giống như một chùm pháo hoa nở rộ, vô cùng rực rỡ chói mắt.
Ba vị Thần sử đại nhân kia cũng không cho rằng, bắn ám khí là đủ để giết thây khô.
Trong lúc bắn ra ám khí, thân ảnh ba người cũng biến mất ngay tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, họ đã xuất hiện ở ba phía quanh thây khô.
Các chiêu thức mạnh mẽ được đánh nhanh về phía thây khô.
Thây khô cũng chẳng sợ, hung hăng tiếp đòn của ba người.
...
Dưới lòng đất.
Sau khi ba vị Thần sử đại nhân còn lại đi ra ngoài, Diệp Viễn lập tức triệu hồi bình ngọc ra.
Để bình ngọc giúp giải trừ khí huyết sát trên người mấy nghìn người nước Hoa Hạ đang ở đây.
Chẳng mấy chốc, bình ngọc đã hút hết khí huyết sát trên người những người nước Hoa Hạ này vào trong bình.
Lần này, Diệp Vẫn vẫn làm như trước, đó là không đánh thức những người này dậy, mà hút mọi người vào trong nhẫn không gian.
Sau khi hút tất cả mọi người vào trong nhẫn không gian, Diệp Viễn nhảy luôn vào cái hồ trước mặt.
Diệp Viễn rất tò mò với đồ vật ở dưới cái hồ này.
Sau khi xuống nước, Diệp Viễn cảm nhận thấy rõ một cỗ hàn ý cực kỳ lạnh lẽo đánh úp tới, hơn nữa trong hồ nước còn xen lẫn mùi máu tanh.
Sau khi tiện tay dựng lên mấy tầng bảo vệ xung quanh người, Diệp Viễn lại lần nữa mở thần thức ra.
Anh muốn thăm dò dưới nước, nhưng khổ nỗi, thần thức của anh vẫn không thể thâm nhập được, vẫn bị ngăn lại.
Sau khi thử vài lần, Diệp Viễn cũng chịu, anh đành phải liên tục lặn sâu xuống.
Phía dưới có vẻ rất sâu, lặn hơn hai mươi phút rồi vẫn chưa thấy đáy, và cũng chưa có thứ gì, chỉ có làn nước lạnh lẽo.
Nhưng Diệp Viễn càng lặn sâu xuống,
nhiệt độ phía dưới cũng ngày càng lạnh, áp lực nước cũng lớn hơn.
Sau khi lặn thêm khoảng ba mươi phút, phía dưới vẫn chưa xuất hiện bất cứ thứ gì.
Giờ phút này, nhiệt độ dưới nước đã đạt đến một cấp độ khủng bố, áp lực nước cũng bắt đầu tăng lên vài lần.
Nhưng với Diệp Viễn thì chẳng ảnh hưởng mấy.
Sau khi lặn tiếp khoảng một tiếng nữa, vẫn chưa lặn đến đáy.
Mà đến độ sâu này, nhiệt độ của nước đã đạt đến một mức độ cực kỳ khủng bố, áp lực nước cũng vậy.
Theo cảm nhận của Diệp Viễn, đến chỗ này như này, có khi một số cường giả cảnh giới Bán Vương cũng sẽ bị nhiệt độ và áp lực nước khủng bố này đông chết hoặc ép chết.
Lúc này, Diệp Viễn cũng không dám lơ là, anh lại gia cố thêm cho lá chắn bảo vệ quanh người, rồi cẩn thận lặn tiếp xuống phía dưới.
Sau khi lặn thêm mười phút nữa, cuối cùng Diệp Viễn đã nhìn thấy một số sinh vật.
Lặn đến độ sâu này mới xuất hiện xác của các loài cá không biết tên, hơn nữa cơ thể của những loài cá này đều rất khổng lồ.
Con nhỏ nhất cũng phải bằng một con cá mập.
Nhưng điều làm Diệp Viễn tò mò là, xác của những loài cá không biết tên này đã bị đóng băng hết rồi.
Trên thân của mỗi loài cá đều kết một tầng băng dày, giống như một tảng băng đã được chạm khắc.
Đồng thời, trong làn nước cũng có thêm rất nhiều tảng băng đỏ như máu, to nhỏ có cả, trong hồ nước màu xanh, chúng hiện ra thật quỷ dị.
Diệp Viễn tiện tay đánh nát một miếng băng, tảng băng đó lập tức hóa thành một cục máu.
Trong đó có một vệt khí huyết sát tràn ra, nó lao nhanh vào cơ thể một loài cá chưa biết tên đã đóng băng ở gần nhất.
Sau đó Diệp Viễn liền thấy rõ, cơ thể của con cá chưa biết tên kia lại to lên một chút.
Còn làn sương máu kia, nháy mắt đã bị đông thành một tảng băng đỏ như máu.
Việc này làm Diệp Viễn càng thêm nghi hoặc.
Thế là, Diệp Viễn đánh một
quyền nổ nát tầng băng bao bên ngoài con cá chưa biết tên vừa hấp thụ khí huyết sát kia.
Trong khoảnh khắc miếng băng vỡ nát, con cá chưa biết tên tưởng như đã chết kia, đột nhiên há cái miệng to như bồn máu lao về phía Diệp Viễn hòng cắn anh.
Diệp Viễn cũng hãi, anh đấm ra một quyền trong vô thức.
Cứ tưởng với thực lực của Diệp Viễn thì có lẽ con cá chưa biết tên này sẽ bị đánh nát ngay.
Nhưng điều làm Diệp Viễn kinh hãi đó là, một đấm của anh lại chỉ làm con cá chưa biết tên này lùi lại thôi.
Không chỉ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho con cá này.
Trái lại nắm đấm của anh còn bị đau, đồng thời còn hơi tê nữa.
Còn con cá chưa biết tên bị đánh lùi kia có vẻ hơi tức giận.
Nó há to miệng, phun ra một làn sương màu đỏ, bắn về phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy làn sương màu đỏ, Diệp Viễn cũng không dám lơ là, anh thuận tay đánh ra một chưởng.
Một chưởng này Diệp Viễn dùng hết sức, thế là mới đánh tan được làn sương đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!