Diệp Viễn đánh ra mấy chưởng thì hoảng sợ phát hiện, những miếng băng này rất cứng, mấy chưởng anh dốc toàn lực đánh lên bề mặt miếng băng mà nó chẳng bị sao.
Thế là Diệp Viễn vội vàng lấy cây trường kiếm phẩm cấp địa khí lúc trước lấy được ở di chỉ Qủy Môn ra.
Cấp tốc ném ra xung quanh.
"Keng..."
Nhưng dù có địa khí ra tay, miếng băng vẫn không hề sứt mẻ, chỉ có một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên.
Mà lúc này, xung quanh Diệp Viễn đã bị tầng băng bao vây hoàn toàn.
Lúc này, Diệp Viễn hoảng thật sự, có phương tiện gì anh ném ra cái đó, nhưng vẫn không làm gì được những lớp băng này.
Mắt thấy sắp bị lớp băng bao bọc triệt để.
Nhẫn không gian trong tay Diệp Viễn hơi động đậy.
Liền thấy bình ngọc bay ra khỏi nhẫn không gian.
Sau đó, anh thấy bình ngọc bắt đầu quay vòng tròn.
Diệp Viễn lập tức cảm nhận được ngọn lửa màu đen trong Thái Cực Đồ trong vòng tròn màu vàng trong đan điền mình nhanh chóng lao ra khỏi cơ thể Diệp Viễn.
Sau đó nó bay vào trong bình ngọc.
Giây tiếp theo, bình ngọc bắn ra các ngọn lửa màu đen.
Sau khi cái tầng băng sắp đóng băng Diệp Viễn gặp phải ngọn lửa màu đen, thì như thể gặp phải khắc tinh gì vậy.
Băng hóa thành nước luôn.
Biến mất từ đây.
Ngọn lửa màu đen cháy càng ngày càng to.
Chẳng mấy chốc, vị trí bên ngoài Diệp
Viễn đã trở thành một biển lửa.
"Grào..."
Đồng thời, trong biển lửa này lại truyền ra một loạt tiếng rống giận thảm thiết.
Bởi vì bị ngăn trở bởi ngọn lửa, Diệp Viễn cũng không nhìn thấy rõ rốt cuộc cái gì đang hét thảm bên trong ngọn lửa.
Khoảng mười phút sau, ngọn lửa dần tắt lụi, cuối cùng khi chỉ còn lại một đám bụi, nó nhanh chóng quay về vòng tròn trong đan điền Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới phát hiện, các loài cá không biết tên bị đóng băng trước đó đều đã biến mất.
Làn nước vốn màu xanh, giờ phút này cũng biến thành màu đỏ như máu.
Hơn nữa còn nồng nặc mùi máu tanh.
Giống như một vùng biển đỏ vậy.
Lúc này, bình ngọc lại lần nữa chuyển động nhanh.
Làn sương mù dày tràn ra từ làn nước đỏ bị bình ngọc điên cuồng hút vào.
Khoảng mười phút sau, số sương mù đó đã bị bình ngọc hút hết.
Làn nước cũng trở về màu xanh.
Lúc này, bình ngọc lại bay nhanh xuống phía dưới.
Thấy thế, Lâm Nhất sốt ruột.
Anh vội vàng nói.
"Bình ngọc đại nhân, ngài đi xuống đấy làm gì?"
Nhưng bình ngọc lại không hề dừng lại, tiếp tục lao nhanh xuống phía dưới.
Tuy Diệp Viễn không hiểu bình ngọc định làm cái gì, nhưng anh cũng nhanh chóng đi theo phía sau bình ngọc, lặn nhanh xuống bên dưới.
Mà
lúc này, nhiệt độ phía dưới đây cũng không còn đáng sợ như trước đó nữa, áp lực nước cũng yếu hơn trước rất nhiều lần.
Chẳng mấy chốc, Diệp Viễn đã theo kịp bước chân của bình ngọc.
Lúc này, Diệp Viễn mới phát hiện, mình đã xuống tới đáy.
Dưới đáy hồ, đập vào mắt là chi chít những hài cốt, có hài cốt của con người, có hài cốt của các loài động vật, còn có hài cốt của vô số sinh vật chưa biết tên nữa.
Hơn nữa trên những hài cốt này đều tỏa ra uy áp khủng bố.
"Đây..."
Khi Diệp Viễn nhìn thấy phía dưới toàn là hài cốt, da đầu anh tê dại.
Cảnh tượng này không khỏi làm Diệp Viễn nghĩ đến lúc ở tỉnh Tiềm Long, phía dưới thôn nghỉ dưỡng có tên là Tiên Vực kia cũng có những hài cốt như này.
"Chẳng lẽ nơi này cũng giống thôn nghỉ dưỡng Tiên Vực kia ư?"
Nhưng tiếc là, bây giờ không còn ai có thể trả lời cho câu hỏi của Diệp Viễn.
Lúc này, bình ngọc lại lần nữa chuyển động nhanh.
Số lượng lớn sương mù màu máu bị hút vào trong bình trước đó lập tức tràn ra.
Sau đó anh nhìn thấy làn sương màu đỏ được phun ra kia, hóa thành vô số làn khí nhỏ, lao nhanh xuống phía dưới rồi bám vào chỗ hài cốt kia.
Khi làn sương đầu tiên bám vào hài cốt đầu tiên, liền thấy hài cốt đó động đậy một chút.
Theo việc càng ngày càng nhiều làn sương bám vào những hài cốt này, vậy mà tất cả số hài cốt này đều nhanh chóng bắt đầu động đậy.
"Bình ngọc đại nhân, ngài định làm gì vậy, chắc không phải là muốn phục sinh những hài cốt này đấy chứ?"
Khi nhìn thấy phía dưới đang càng ngày càng có nhiều hài cốt động đậy, uy áp khủng bố tỏa ra theo đó, Diệp Viễn cũng hoảng.
Nhưng bình ngọc mặc kệ Diệp Viễn, tiếp tục điên cuồng xoay chuyển.
"Cạch...."
Đúng lúc này, có một hài cốt của con người chợt đứng lên.
"Cạch cạch cạch..."
Ngay sau đó, lại có hơn một nghìn hài cốt đứng hết lên.
Thấy càng ngày càng có nhiều hài cốt đứng lên, Diệp Viễn cũng sợ hãi.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được, tùy tiện vớ một hài cốt ở đây ra, nó cũng có thực lực ngang ngửng với thực lực anh hiện giờ.
Anh sợ những hài cốt này sẽ tấn công anh.
Vì thế, anh cũng không dám nói thêm một câu nào nữa, ngoan ngoãn trốn sau lưng bình ngọc.
Khoảng năm phút sau, làn sương đỏ trong bình ngọc có vẻ đã cạn, không còn tràn ra khỏi bình nữa.
Mà giờ phút này, cả đáy hồ phải có ít nhất hơn mười nghìn hài cốt đứng lên rồi.
Mà hình những những hài cốt này đều còn nguyên vẹn, còn những hài cốt gãy xương hay sứt mẻ thì vẫn nằm yên dưới mặt đất.
Lúc này, Diệp Viễn cũng kinh ngạc phát hiện, theo việc phần lớn hài cốt đứng hết lên.
Dưới chân những hài cốt này, lại có một cái động to đùng.
"Gầm!"
Đúng lúc này, trong cái động to đùng kia đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận khiếp người.
Ngay sau đó, một cỗ kình khí cực kỳ hung hãn quét ra từ trong hang động.
Trong chốc lát, những hài cốt tàn phế chặn ở cửa động kia bị thổi quét về phía những hài cốt đang đứng.
Trong phút chốc, những hài cốt tàn tật đó giống như những lưỡi dao sắc bén, đánh vỡ ít nhất phải mấy trăm bộ hài cốt hoàn chỉnh đứng gần cửa động nhất thành đống vụn.
Nhưng điều làm Diệp Viễn kinh hãi đó là, những hài cốt này lại khôi phục nguyên trạng trong nháy mắt.
"Gầm!"
Lúc này, trong động lại truyền ra một tiếng rống giận rung trời.
Giây tiếp theo, lại có một đạo kình khí hung hãn thổi quét ra.
Nó lại cuốn những hài cốt tàn tật kia tấn công những bộ hài cốt hoàn chỉnh đứng ở cửa động.
Mặc dù những hài cốt này cũng mạnh, khổ nỗi chúng hoàn toàn không phải đối thủ của đạo kình khí hung hãn kia.
Trong phút chốc, lại bị đánh thành một đống vụn.
Nhưng một giây sau, những hài cốt này lại lần nữa nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
Tiếp tục canh giữ ở ngoài cửa động.
"Gầm!"
Trong động lại vang lên một tiếng rống giận nữa.
Nhưng lần này lại không có kình khí xuất hiện.
Lúc này, bình ngọc lại quay tiếp, liền thấy những hài cốt canh giữ ở cửa động kia nhanh chóng xông vào trong hang động.
Nhưng những hài cốt này vừa xông vào
chưa đến mười giây, thì thấy một đạo kình khí hung hãn thổi ra.
Những hài cốt này lập tức hóa thành một đống bột trắng, bị đánh ra khỏi cửa động.
Mà lần này, số hài cốt này không còn khôi phục nguyên trạng được nữa.
Nhóm hài cốt thứ nhất bị diệt, bình ngọc lại quay tiếp.
Nhóm hài cốt thứ hai lại nhanh chóng xông vào trong hang động.
Xem một lúc, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu ra vài điều.
"Bình ngọc đại nhân, ngày đang dùng những hài cốt này để chiến đấu với thứ gì đó trong hang động đúng không?"
Bình ngọc không để ý Diệp Viễn, nó vẫn bình tĩnh đứng trước mặt Diệp Viễn.
"Gào!"
Lúc này, trong động lại lần nữa vang lên một tiếng rống giận.
Liền thấy nhóm hài cốt thứ hai tiến vào trong động cũng bị đánh thành một đống vụn, rồi bị xua ra khỏi hang động.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!