Vài giờ sau, du thuyền chở nhóm Diệp Viễn đã tới ven biển nước Hoa Hạ.
Diệp Viễn để mọi người quay về nước Hoa Hạ, còn anh thì dẫn thây khô đi tới một hòn đảo ở gần đây.
"Anh Diệp, anh không cần thêm người thật à?"
Trước khi xuống thuyền, chị Lưu hỏi Diệp Viễn.
"Không cần! Chỉ là một đám ô hợp ý mà, không có gì đáng sợ!" Diệp Viễn nói với vẻ rất khinh thường.
"Được rồi, nhưng để phòng ngừa ngộ nhỡ, tôi sẽ điều một số người tới đây, trợ uy cho anh trên hải vực nước Hoa Hạ!"
"Cảm ơn cô!"
Trên đường về, Diệp Viễn đã biết thân phận của chị Lưu, chị Lưu tên là Lưu Sa, cô ấy là tiểu đội trưởng bộ môn võ thuật của quân biên phòng nước Hoa Hạ.
Lần này cô ấy vốn đang nghỉ phép, tính dẫn theo mấy cấp dưới đi du lịch, kết quả trên đường đi vô tình phát hiện hình như người của Bát Kỳ Môn đã bắt cóc một nhóm người nước Hoa Hạ.
Cô ấy quyết định dẫn theo cấp dưới đi theo điều tra.
Vốn dĩ, với sức của mấy người họ thì không thể chống lại đám Bát Kỳ Môn nước Uy, nhưng bọn họ là quân nhân, trông thấy đồng bào mình gặp nguy hiểm, bọn họ vẫn kiên quyết ra tay.
May lần này có Diệp Viễn tới, cả thây khô nữa, nên đã cứu được mọi người.
Không thì e là đám chị Lưu không cứu được mọi người, trái lại còn đưa mình vào cảnh nguy hiểm.
Đưa mắt nhìn du thuyền an toàn đi vào địa phận nước Hoa Hạ, lúc này Diệp Viễn và thây khô mới đáp xuống hòn đảo nhỏ không người kia.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, vẫn chưa thấy có quân của bất kỳ thế lực nào tới.
Trái lại là có một số lượng lớn tàu chiến nước Hoa Hạ xuất hiện ở gần hòn đảo.
Còn mấy nước xung quanh, không ít thì nhiều đều phái ra một số tàu chiến.
Còn có một số du thuyền đang quanh quẩn ở xung quanh nữa.
Có vè là muốn tới hóng chuyện.
Mãi đến ngày thứ hai, khi Diệp Viễn đang khoanh chân ngồi xếp bằng, cuối cùng đã trông thấy có tàu chiến treo cờ nước Uy xuất hiện ở đằng xa.
"Cuối cùng cũng tới rồi à?"
Diệp Viễn lập tức mở mắt ra.
Ánh mắt anh lóe ra chiến ý.
Thật ra, tối qua quân
đội nước Uy đã bàn bạc cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn chọn tới đây.
Vì bây giờ Bát Kỳ Môn nước Uy bọn họ bị diệt rồi, nếu họ mà làm thinh.
Thì sau này sợ là sẽ không ngóc đầu lên được trên trường quốc tế mất.
Không chỉ có vậy, từ nay về sau đừng nói là tùy tiện một quốc gia nào đó, e là tùy tiện một thế lực nào đó cũng có thể bắt nạt bọn họ mất.
Vì thể diện, cuối cùng bọn họ vẫn tới.
Mà lần này tới, không chỉ có đội hộ vệ của họ, mà còn có các cao thủ võ đạo nước Uy nữa.
"Diệp Diệt Tiêu, ngươi lăn ra đây chịu chết đi!"
Đúng lúc này, tàu chiến của nước Uy đều dừng lại, một tiếng quát rung trời vang lên từ một con tàu chiến.
Tiếp theo, liền thấy một nhóm Ninja nhảy ra khỏi con tàu đó, rồi cấp tốc vọt đến hòn đảo Diệp Viễn đang ở.
Còn Diệp Viễn, anh chỉ lạnh lùng cười một cái, thân ảnh cũng biến mất ngay tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, anh đã ở trên không trung rồi.
Mà lúc này, đám Ninja kia cũng đã chú ý đến Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!