Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Liễu Hạo Long cười lạnh, vung tay lên, người của ông ta lập tức khống chế Vương Kỳ Văn.  

 

“Dẫn đi! Thẩm vấn suốt đêm!”  

 

“Cậu Diệp, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu thì e là hôm nay chúng tôi đã không thể bắt được lũ khốn này dễ dàng như thế!”  

 

“Ông Liễu không cần phải khách sáo quá!”  

 

Diệp Viễn mỉm cười, anh biết rõ, với năng lực của Lục Phiến Môn thì tóm Vương Kỳ Văn vẫn là một chuyện đơn giản.  

 

Liễu Hạo Long nói thế cũng chỉ để khen ngợi anh mà thôi.  

 

“Dù thế nào, hôm nay chúng ta có thể bắt được lũ khốn này cũng có một phần công lao của cậu Diệp, chờ tôi tra khảo xong rồi sẽ báo lên trên, để khen thưởng cho cậu Diệp!”  

 

Diệp Viễn cười cười, không từ chối ý tốt của Liễu Hạo Long.  

 

“Ông Liễu, nếu như ổng thẩm vấn được thông tin gì từ đám người đó, có thể nói cho tôi biết được không!”  

 

“Yên tâm, chỉ cần nắm được thông tin thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết!”  

 

 

 

Sau khi nhóm Liễu Hạo Long rời đi, Diệp Viễn không đi theo bọn họ.  

 

Mà di chuyển sang cánh cửa phòng tổng thống xa hoa bên cạnh.  

 

Anh biết rõ, hôm nay Vương Kỳ Văn muốn tìm sát thủ bắt cóc Lâm Vãn Tình đều là vì tên Anderson này.  

 

Dám tơ tưởng người phụ nữ của anh, thù này Diệp Viễn nhất định phải báo.  

 

Vừa đến trước cửa, Diệp Viễn đã nghe thấy tiếng gầm gừ đầy tức giận của Anderson.  

 

Cùng với tiếng bạt tai vang dội.  

 

“Vô liêm sỉ, một lũ vô dụng làm mãi mà vẫn không nên hồn!”  

 

Qua con mắt xuyên thấu, Diệp Viễn thấy rất rõ trên sô pha của phòng khách, Anderson đang ngồi đó.  

 

Thấy thế, Diệp Viễn cười lạnh.  

 

Dù Anderson có tìm hết tất cả người đẹp trên đời đến hầu hạ mình, thì anh ta cũng không thể làm gì được.  

 

Hôm nay trên máy bay, Diệp Viễn đã ném ra mấy cây ngân châm, ngoài trừng phạt bọn Anderson thì còn khiến họ hoàn toàn mất đi khả năng của đàn ông.  

 

“Vô dụng, một lũ rác rưởi!”  

Anderson thở hổn hển, tát mấy cô gái xinh đẹp kia thật mạnh khiến họ ngã lăn ra đất.  

 

Mà mấy cô nàng đó lại không dám tỏ thái độ gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Anderson, tiếp tục giúp anh ta.  

 

“Đúng là cái loại dâm dục, lại tìm nhiều người như thế!”  

 

Diệp Viễn khẽ lắc đầu, giơ chân đá văng cửa phòng.  

 

Anderson trong phòng lập tức giật mình vì âm thanh quá lớn.  

 

Vệ sĩ ngoài cửa cũng nhanh chóng vọt tới.  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận