“Ranh con, mau cút ngay cho bố mày nhé, đừng để bố mày phải ra tay…”
“Bốp bốp…”
Thế nhưng hai tên lưu manh kia còn chưa nói hết lời thì cơ thể đã bay thẳng ra ngoài.
“Má mày, mày lại dám ra tay đánh người!”
“Anh em, giết nó cho tao!”
Trong nháy mắt, cả đám côn đồ cùng vọt về phía Diệp Viễn.
“Đều con mẹ nó dừng tay lại hết cho tao!”
Đúng lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng hét đầy tức giận.
Mọi người quay đầy sang theo bản năng, lập tức trông thấy người đàn ông trung niên được gọi là chú Lý đứng bên cạnh ông lão mà Diệp Viễn vừa gặp trước nhà hàng Tinh Huy ban nãy vội vàng vọt vào.
“Mẹ nó ông là ai vậy?"
Một đám lưu manh không biết người vọt vào là ai, trong đó có một tên đứng ra ngăn chú Lý lại.
Nhưng chú Lý lại tung ra một chưởng, tên côn đồ kia trực tiếp bị đánh bay, không phát ra âm thanh nào nữa.
“Má nó tên khốn này dám đụng đến người của bang Hạo Thiên chúng ta, giết cho tao!”
Ngay sau đó, đám côn đồ lại lao về phía chú Lý.
Nhưng sau khi bọn họ vọt tới thì đều kêu la thảm thiết văng ra ngoài.
Thấy đàn em của mình lần lượt bị giải quyết hết, thanh niên kia lập tức giật mình.
Nhanh chóng mở miệng quát.
“Mày là ai mà lại dám chống đối bang Hạo Thiên bọn tao!”
Nhưng chú Lý không hề quan tâm tới thanh niên đó, vội vàng đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Gấp gáp nói: “Thưa cậu, ông cụ nhà tôi vừa mới hôn mê bất tỉnh, e là nguy hiểm đến tính mạng, mong cậu có thể đến giúp xem thử một chút!”
Lúc nãy bọn họ đang ăn cơm trong nhà hàng bên cạnh, ông cụ mới uống vài chén rượu đã ngã thẳng xuống!
Khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Chú Lý lại đột nhiên nhớ tới trước đó Diệp Viễn có nói ông cụ nhà mình sẽ gặp nguy hiểm đế tính mạng, sợ là không sống qua đêm nay.
Ông ta vội vàng chạy tới, muốn nhờ Diệp Viễn giúp cho.
Nếu Diệp Viễn có thể nhận ra ông cụ sắp nguy hiểm đến tính mạng thì có lẽ anh cũng biết cách để giải quyết.
Nhưng Diệp Viễn chỉ lạnh lùng cười: “Trước đó tôi cũng đã nhắc nhở rồi, đáng tiếc các người không chịu tin, bây giờ xảy ra chuyện lại chạy tới tìm tôi?”
“Thưa cậu, tôi cầu xin cậu, tôi dập đầu xin cậu!”
Nói xong, chú Lý lập tức quỳ “bịch” xuống trước mặt Diệp Viễn.
“Bốp bốp…”
Liên tục dập đầu xuống.
Nhưng Diệp Viễn vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!