Dù sao nơi này cũng bán những loại thuốc quý hiếm trên thị trường, đương nhiên giá cả đắt đỏ cũng đánh lui phần lớn số người.
Hơn nữa hôm qua Liễu Khánh Phi còn nói với Diệp Viễn, Bách Thảo Đường không nhận tiền mặt, khi mua thuốc, cần phải dùng những thứ như ngọc thạch, đồ cổ, dược liệu hoặc vàng có giá trị tương đương để thanh toán.
Mấy người đi vào sân viện, đến một đại sảnh được bài trí giống như một cửa hàng thuốc cổ đại ở sảnh chính.
Diệp Viễn đơn giản lướt nhìn một lượt, liền phát hiện những loại thuốc được bán ở đây đều là loại thuốc quý hiếm khó gặp trên thị trường.
Hơn nữa đồ nội thất trong đại sảnh đều được chế tạo bằng gỗ đàn hương cao cấp.
Còn dụng cụ uống trà dùng để tiếp khách được bày trên bàn gỗ đàn hương cũng là đồ cổ.
Cảnh này khiến Diệp Viễn không thể không cảm khái về sự giàu có và khí thế của Bách Thảo Đường.
Ba người vừa đi vào thì có một mỹ nữ mặc áo dài phong cách cổ xưa, xinh đẹp duyên dáng tiến lên hỏi.
“Xin hỏi các vị cần thuốc gì?”
“Địa linh thảo”, Diệp Viễn trả lời.
“Được, xin chờ một chút!”
Rất nhanh, mỹ nữ măc áo dài cổ cẩn thận đóng gói một cây địa linh thảo.
“Thưa anh, địa linh thảo này có giá hai trăm ngàn, xin hỏi anh thanh toán bằng cái gì?”
Đúng lúc Diệp Viễn định lấy ra một số ngọc thạch mà Sở Vân Phi cho anh.
Một ông lão mặc trang phục cổ xưa đột nhiên xông ra từ sảnh sau.
“Đợi đã, không bán cây địa linh thảo này nữa, bệnh cũ của cô chủ tái phát rồi!”
Ông lão nói xong, bèn nhanh hơn Diệp Viễn một bước, lấy đi cây địa linh thảo cuối cùng trong tay mỹ nữ mặc áo dài cổ!
Mỹ nữ mặc trang phục cổ cũng xin lỗi Diệp Viễn ngay lập tức.
“Xin lỗi anh, bệnh cũ của cô chủ nhà chúng tôi tái phát, cần cây địa linh thảo này để chữa bệnh, cho nên không thể bán cho các anh!”
“Vậy cửa hàng các cô còn cây địa linh thảo khác không?”, Diệp Viễn hỏi.
“Xin lỗi anh, loại địa linh thảo này thực sự rất quý hiếm, cửa hàng chúng tôi cũng chỉ còn lại một cây này thôi!”, mỹ nữ mặc trang phục cổ trả lời.
“Vậy phải làm thế nào đây?”
Lần này, Phùng Tiêu Tiêu hơi lo lắng, em trai cô ta đang đợi loại thuốc này để chữa cái chân.
“Không sao! Để tôi nghĩ cách!”
Sau khi Diệp Viễn an ủi Phùng Tiêu Tiêu đang lo lắng, rồi hỏi mỹ nữ mặc trang phục cổ.
“Xin hỏi cô chủ nhà các cô mắc bệnh gì?”
Mỹ nữ mặc trang phục cổ lắc đầu nói: “Cô chủ nhà chúng tôi mắc bệnh gì, tôi cũng không rõ cụ thể”.
“Vậy có thể cho tôi đi xem không?”, Diệp Viễn lại hỏi.
“Anh là bác sĩ à?”, mỹ nữ mặc trang phục cổ kinh ngạc nhìn Diệp Viễn.
“Coi là vậy đi!”, Diệp Viễn gật đầu.
“Được, mời đi theo tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!