Không biết vì sao Diệp Viễn luôn cảm giác sau khi vòng xoáy hình thành, hình như sẽ có thứ gì đó kinh khủng sẽ đi ra từ chỗ đó.
Bởi vì khi nhìn thấy vòng xoáy kia, nội tâm liền có một loại cảm giác vô cùng tức giận.
Hơn nữa cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Diệp Viễn cũng không kịp suy nghĩ cảm giác tức giận này xuất phát từ đâu, lập tức nói với Kiếm Vô Nhai.
“Ra tay, ngăn cản bọn họ!”
Kiếm Vô Nhai cũng không nói lời nào, kiếm tàn trong tay đã di chuyển.
Giữa điện quang hỏa thạch, hai cái đầu gần anh ta nhất đã bay ra.
Bởi vì cái chết đột ngột của hai người, cờ trận dưới đất mất đi duy trì, linh khí Thiên Địa đột nhiên rối loạn.
Điều này cũng khiến vòng xoáy trên bầu trời kia bắt đầu biến mất một chút.
Lão giả đứng trung tâm nhìn thấy hai cái đầu người bay lên, lập tức giận dữ.
Trong miệng phát ra tiếng gầm thét lôi đình.
“Ai!”
Nhưng không có ai trả lời câu hỏi của ông ta.
Một giây tiếp theo liền thấy mấy bóng người ngã xuống, đồng thời còn có mấy cái đầu bay lên.
“A!”
Lão giả bị tức đến phát run, bọn họ vì ngày hôm nay đã chuẩn bị gần trăm năm, còn bỏ ra tài lực vật lực không tưởng tượng nổi.
Nhưng không ngờ hôm nay đã sắp thành công rồi, vậy mà lại gặp phải âm mưu của người ngoài.
“Bọn chuột nhắt vô danh, cút ra đây cho tao!”
Lão giả quát lên một tiếng, một luồng khí thế khủng khiếp khó có thể diễn ta thành lời trong nháy mắt càn quét ra.
Kiếm Vô Nhai đang mai phục âm thầm chuẩn bị ra tay, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Lão quái vật võ giả cảnh giới Võ Thánh!”
Kiếm Vô Nhai biến sắc, giơ kiếm tàn chặn trước mặt, chống cự lại khí thế khủng khiếp kia.
“Ầm!”
Một tiếng rên vang lên, sau khi Kiếm Vô Nhai lộn mấy vòng liên tục trên không trung, cuối cùng giống như sao băng, hung hãn bắn ra ngoài mấy trăm mét.
Nơi đi qua, cây cối rậm rạp đều bị đập gãy, giống như dã thú vượt qua biên giới, hỗn loạn.
Kiếm Vô Nhai đập xuống đất, phun máu tươi ra ngoài.
Cường giả Võ Thánh, thực lực có thể thấy rõ.
Chỉ là một đường khí tức đã khiến Kiếm Vô Nhai bị thương rất nặng.
Mà Diệp Viễn ở bên khác sau khi cảm nhận khí tức khủng khiếp của lão giả này, vẻ mặt cũng hơi biến đổi.
Cho đến nay, lão giả này là người mạnh nhất anh từng gặp.
Còn mạnh hơn bất kỳ ai trước kia.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ lão giả kia càn quét đến, Diệp Viễn cũng ngưng kết linh khí Thiên Địa trước tiên, một chưởng đánh ra liền phá thủng khí thế mạnh mẽ của lão giả.
Sau khi phá vỡ khí thế lão giả, Diệp Viễn đã đến trước mặt Kiếm Vô Nhai, đỡ anh ta lên.
“Anh không sao chứ!”
“Không có gì đáng ngại!”
Mặc dù Kiếm Vô Nhai nói như vậy, nhưng lúc nhìn về phía lão giả ở phía xa, mặt vẫn mang theo chấn động.
“Uống thuốc này vào!”
Diệp Viễn lấy ra một viên đan dược cực phẩm, đưa cho Kiếm Vô Nhai.
Kiếm Vô Nhai không chút nào do dự, lập tức nuốt đan dược vào bụng.
Lúc này, ánh mắt sắc bén của lão giả kia cũng nhìn qua.
“Kiếm Vô Nhai, Diệp Diệt Tiêu! Hừm, tao còn chưa kịp đi tìm chúng mày, vậy mà chúng mày đã tự tìm đến cửa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!