"Võ Thánh?"
Trong đầu hai người gần như lập tức hiện lên ý nghĩ này.
Không thì khí kình mạnh mẽ do Võ Hoàng đỉnh phong như hai người phát ra cũng không phải là người bình thường có thể hóa giải được.
Chỉ cao thủ cảnh giới Võ Thánh mới có thể hóa giải một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng hai người nhìn khuôn mặt trẻ măng của Diệp Viễn, trong lòng vẫn không tài nào tin nổi chuyện đó.
"Hay là món bảo vật trên người cậu ta có thể ngăn cản đòn tấn công của cao thủ Võ Hoàng?"
Cuối cùng, hai người vẫn cảm thấy khả năng này lớn hơn.
Ngay khi cả hai đang do dự có nên ra tay giết chết Diệp Viễn, cướp lấy bảo vật trên người anh không thì chợt truyền đến giọng nói của Vương Dương Minh.
"Thứ đốn mạt, dám nói chuyện như vậy với ông Cơ và Vân gia chủ như vậy, người đâu, giết nó cho tao!"
Lúc này, Vương Dương Minh đã hoàn toàn bị thái độ kiêu căng ngạo mạn của Diệp Viễn chọc giận.
Theo Vương Dương Minh ra lệnh một tiếng, đám thuộc hạ sau lưng ông ta lập tức la hét xông về phía Diệp Viễn.
"Hừ, nếu đã không muốn đi, vậy cứ ở lại hết!"
Diệp Viễn vừa nói xong, cả người đã biến khỏi tại chỗ.
Ngay sau đó, từng tiếng hét thảm thiết truyền khắp toàn bộ khách sạn.
Chưa đến ba giây, Diệp Viễn đã trở về chỗ cũ.
Còn toàn bộ võ giả của nhà họ Vương đã đứt tay đứt chân ngã lăn ra đất.
Hơn nữa, toàn bộ đều bị phế đi hết.
Sau này, họ sẽ hoàn toàn là một kẻ tàn tật.
"Đây..."
Giờ phút này, sắc mặt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều cứng đờ, họ nhìn Diệp Viễn như nhìn một con quái vật.
Ngay cả Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải cũng mặt mày cứng đờ.
Vốn dĩ, họ đều cho rằng Diệp Viễn chỉ là một người bình thường có chí bảo trong người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!