Lúc ấy, Diệp Viễn ra tay giết chết người nước Uy, cũng coi như đã cứu ông ta một mạng.
Vài ngày trước, A Long dưới tay báo cho ông ta biết Diệp Viễn đã đến tỉnh Tiềm Long.
Điều này khiến cho Ngụy Thành Bân kích động không thôi, muốn tìm một cơ hội bày tỏ lòng biết ơn với Diệp Viễn.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là làm quen với nhân vật lớn này.
Chỉ là mãi vẫn không có cơ hội.
Ai ngờ hôm nay, Diệp Viễn thế mà đi đến địa bàn của ông ta.
Bấy giờ, Diệp Viễn mới gật đầu.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao Ngụy Thành Bân kia lại kính cẩn với mình như vậy.
"Cậu Diệp, cậu tới chỗ tôi quả thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này!"
"Nếu cậu Diệp không chê thì mời cậu đến công ty tôi, cũng tiện cho tôi báo đáp công ơn cứu mạng của cậu và làm tròn trách nhiệm chủ nhà!"
Diệp Viễn còn chưa mở miệng, Tư Đồ Hạo Vũ và Lữ Tự Cường của hai nhà kia đã lập tức nói: "Ngụy Thành Bân, mẹ nó ông có ý gì, ông định bảo vệ cho thằng chó đó hả!"
"Hôm nay, ai cũng đừng mơ dẫn cậu ta đi, dù là tổng thống đến thì tôi cũng muốn giết cậu ta!"
Tuy hai người cũng kinh ngạc với thân phận của Diệp Viễn, không ngờ có thể khiến cho Ngụy Thành Bân đối xử kính cẩn như thế, nhưng họ cũng không phải loại hiền lành gì.
Thù này họ chắc chắn phải báo, một là vì con trai mình, hai là vì mặt mũi của bốn gia tộc họ.
Nếu hôm nay Ngụy Thành Bân thật sự dẫn đám Diệp Viễn đi trước mặt nhiều người như vậy thì sau này mặt mũi của bốn gia tộc lớn họ sẽ hoàn toàn bị ông ta giẫm nát dưới chân.
Mà nếu đánh nhau với Ngụy Thành Bân thì họ cũng không sợ, dẫu cho đằng sau ông ta có gia tộc lánh đời thần bí làm chỗ dựa.
"Ngụy Thành Bân, tốt nhất là ông đừng nhúng tay vào chuyện này, không thì ông không gánh nổi hậu quả đâu".
Gia chủ nhà họ Chu - Chu Hồng vẫn im lặng nãy giờ cũng mở miệng nói.
Đương nhiên, ông ta cũng hiểu được chuyện này liên quan đến mặt mũi của bốn gia tộc lớn bọn họ.
"Đúng vậy, hôm nay không một tên nào trong đám kia đi được hết!"
Sử Ngọc Thanh cũng mở miệng nói.
Ngụy Thành Bân nghe vậy thì khẽ cười.
Ông ta khinh bỉ liếc đám người bốn gia tộc lớn một cái, cười lạnh nói: "Hừ, sao? Các người định sống mái với tôi đó hả?"
Ngụy Thành Bân vẫn chưa bao giờ e ngại bốn gia tộc lớn, mà giờ có một cao thủ đỉnh cấp như Diệp Viễn ở đây thì ông ta càng không sợ.
"Nếu ông dám bảo vệ đám ôn con đó thì hôm nay chúng tôi không ngại sống mái với Ngụy Thành Bân ông đâu", Tư Đồ Hạo Vũ lạnh lùng nói.
"Chỉ bằng đám các người?"
Lúc này, A Long bước lên một bước, lạnh lùng liếc đám người bốn gia tộc lớn một cái.
Mấy người kia thấy ánh mắt của A Long thì chỉ cảm thấy rùng mình, giống như bị một con dã thú theo dõi.
Cũng may có mấy võ giả lớn tuổi, mặt mày đầy kiêu ngạo phía sau bọn họ đứng dậy.
"Nhóc con, muốn ra tay thì hỏi bọn tôi trước đã!"
"Tên nhóc kia, mau quỳ xuống dập đầu xin tha đi, tụi tao sẽ tha cho mày một mạng!"
Mấy ông lão kia vô cùng kiêu ngạo nói, ánh mắt họ nhìn về phía A Long đều tràn ngập khinh bỉ như nhìn một con kiến.
Theo họ, người như A Long chỉ là ỷ vào mình có chút võ thuật nên kiêu ngạo không biết trời chăng đất rộng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!