Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Vậy sao? Được thôi, tao sẽ chờ bố mày tới, để xem liệu tao có chết hay không nhé!”  

             Diệp Viễn cười nhạt một tiếng rồi phớt lờ Ô Hoàn Vũ, anh cảm thấy giải quyết loại người này chẳng khác nào lãng phí sức lực cả.  

             Không lâu sau, tại cửa ra vào cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.  

             Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía cửa.  

             Ở cửa, Ô Hồng Vũ dẫn hai tên đàn em nhanh chóng chạy vào.  

             Vừa tới gần, ông ta đã nhìn thấy dấu năm ngón tay đỏ choé trên mặt con trai mình.  

             “Ai, ai động vào con trai tao, còn yêu cầu tao vác xác tới đây hả?”  

             Ô Hồng Vũ vừa nói ra lời này, sát khí nồng đậm trên người ông ta lập tức phát tán ra xung quanh, dồn ép về phía tất cả mọi người.  

             Luồng sát khí đáng sợ này đi qua những nơi nào, tất cả mọi người đều mềm nhũn hai chân, ngã khuỵu xuống đất.  

             “Bố ơi, là thằng khốn này đây này!”  

             Ô Hoàn Vũ liền chỉ vào Diệp Viễn.  

             Nhìn theo ngón tay của Ô Hoàn Vũ, Ô Hồng Vũ nhìn thấy bóng lưng của Diệp Viễn. Ngay khi vừa nhìn thấy bóng lưng này, ông ta có cảm giác hơi quen thuộc.  

             Hình như đã từng gặp ở đâu đó.  

             Chẳng qua lúc này trong lòng ông ta đang bị lửa giận lấp đầy, nên ông ta không ngẫm nghĩ lại xem bóng lưng này thuộc về ai.  

             “Thằng khốn, mày là người đã yêu cầu tao vác xác tới đây đúng không?”  

             Ô Hồng Vũ phẫn nộ quát một tiếng, khí thế mạnh mẽ bao trùm về phía Diệp Viễn.  

             Mà lúc này, nhóm Diệp Viễn đang đưa lưng về phía Diệp Viễn chầm chậm xoay người lại.  

             “Là tôi!”  

             Diệp Viễn nhẹ nhàng nói một câu, khí thế mạnh mẽ của Ô Hồng Vũ lập tức bị đánh tan, biến mất không còn tăm hơi.  

             Khi Ô Hồng Vũ nghe thấy giọng của Diệp Viễn và nhìn thấy mặt anh.  

             Con ngươi của ông ta đột nhiên co vào, vẻ mặt trở nên cực kì sợ hãi.  

             Ông ta gần như không kịp suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất đời mình chạy tới trước mặt Diệp Viễn.  

             Một tiếng “phịch” vang lên, ông ta đã quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.  

             Sau đó nói một cách hết sức sợ hãi.  

             “Cậu Diệp, cậu… sao cậu lại ở đây?”  

             Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều trợn tròn mắt.  

             Nhất là bốn vị gia chủ, ban đầu họ còn tưởng Ô Hoàn Vũ gọi Ô Hồng Vũ tới để báo thù cho họ.  

             Nhưng không ngờ nhân vật hệt như thần tiên trong mắt họ này lại quỳ gối trước mặt Diệp Viễn.  

             “Bố, sao bố lại…”  

             Người bố với hình tượng rực rỡ trong lòng Ô Hoàn Vũ giờ đây lại đang quỳ gối trước mặt Diệp Viễn.  

             Anh ta cũng ngơ ngác.  

             Bác Ngô ở bên cạnh cũng hết sức kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Ô Hồng Vũ như thế này.  

             Kể cả ở vùng đất Lánh Đời, rất nhiều người gặp Ô Hồng Vũ cũng phải cung kính chào hỏi ông ta.  

             Nhưng bây giờ Ô Hồng Vũ lại quỳ gối trước mặt thanh niên Diệp Viễn này.  

             Hơn nữa trông ông ta có vẻ rất căng thẳng.  

             Điều này làm bác Ngô vô cùng tò mò, rốt cuộc Diệp Viễn là ai, tại sao anh lại có thể khiến Ô Hồng Vũ sợ hãi đến mức này?  

             Thật ra không chỉ những người này, ngay cả nhóm người bên cạnh Diệp Viễn cũng đang rất ngạc nhiên.  

             Họ cũng không ngờ đến cả người của vùng đất Lánh Đời cũng e ngại Diệp Viễn như vậy.  

             Hiện trường chỉ có Diệp Viễn không đổi sắc mặt, anh lạnh lùng nhìn Ô Hồng Vũ, hờ hững nói: “Ô Hồng Vũ, nhà họ Ô các ông ghê gớm nhỉ?”  

             “Cậu Diệp tha mạng, cậu Diệp tha mạng cho…”  

             Vừa nghĩ tới thủ đoạn đáng sợ của Diệp Viễn là trái tim Ô Hồng Vũ liền bị nỗi sợ hãi tột độ lấp đầy, người ông ta mất kiểm soát run lên, liên tục dập đầu xin tha.  

             Trông thấy Ô Hồng Vũ quỳ dưới đất liên tục xin tha như một con chó chết, tất cả mọi người đều không biết phải hình dung tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào.  

             Khi Ô Hoàn Vũ nhìn thấy bố mình như vậy, anh ta trợn tròn mắt, dường như trong lòng cũng có thứ gì đó đã hoàn toàn sụp đổ.  

             Thấy trán Ô Hồng Vũ sắp bầm tím, Diệp Viễn mới lạnh lùng nói.  

             “Hãy nhớ cho kĩ đây, mấy chuyện như hôm nay không được có lần sau, nếu có thì tôi nhất định sẽ lấy mạng của ông đấy!”  

             Diệp Viễn cũng không thực sự muốn giết Ô Hồng Vũ, dù sao anh cũng cần nhà họ Ô canh giữ cái nơi quái dị kia mà.  

             “Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn cậu Diệp!”  

Nhấn Mở Bình Luận