“Tôi cố ý đó, ông cắn được thì cắn tôi đi!”, sở Vân Phi vô cùng hống hách nói.
Hoa Đình Văn nghe vậy liền tức giận tới vẹo cả sống mũi.
“Cậu…”
“Cậu cái gì mà cậu, chỉ muốn mình lừa gạt người mà không cho phép người khác lừa lại mình sao?”, sở Vân Phi vẫn không buông tha.
Thấy Hoa Đình Văn gần như sắp bùng nổ lửa giận anh ta bèn nhanh nhẹn rời đi.
Tà Ngọc cũng lập tức lên tiếng, hét lên với sở Vân Phi.
“Nhãi con, đây không phải là nơi cậu tùy tiện nâng giá đâu, nếu không đủ tiền thì tốt nhất đừng hét giá lung tung”.
Người chủ trì cũng lập tức nói với sở Vân Phi: “Anh à, nếu anh muốn tham gia đấu giá thì phải có tiền vốn đế đưa ra cái giá đó, nếu không chúng tôi sẽ coi anh như kẻ quấy rối và trục xuất ra ngoài, đồng thời vĩnh viễn không được phép bước vào giới đá quý một bước!”
Sở Vân Phi cười thán nhiên: “Yên tâm, tôi đây không có gì ngoài tiền cá, nếu các người muốn chơi tôi có thể chơi tới cùng!”
Nói đoạn anh ta bèn thuận tay rút ra một tấm thẻ ném vào người chủ trì.
“Cầm đi kiểm tra!”
Khi nhìn thấy tấm thẻ sở Vân Phi ném ra tất cã mọi người đang có mặt đều sửng sổt, bởi hầu hết họ đều là những nhà kinh doanh buôn bán đá quý khắp nơi trên đất nước íê tựu về.
Đương nhiên đều có thể nhận ra ý nghĩa của tấm thẻ đó, đó thế nhưng là thẻ VIP do ngân hàng cao nhất của Trung Quốc phát hành.
Chỉ những người có tài sản ròng trên 10 tỷ mới đủ điều kiện sở hữu nó.
Tấm thẻ này chính là một loại đại diện cho thân phận.
Hầu như tất cả những người sở hữu được tấm thẻ này đều là những người giàu có bậc nhất.
Nhưng bây giờ sở Vân Phi lại tùy tiện lấy ra tấm thẻ VIP như vậy khiến mọi người có mặt đều có chút chấn động, đồng thời cũng khơi gợi lên sự tò mò của họ đối với thân phận của anh ta.
Người chủ trì nhận lấy tấm thẻ nhưng cũng không thực sự mang đi kiếm tra.
Đùa gì vậy, tiện tay lấy ra thẻ VIP có thế là kẻ nghèo túng được sao.
“Ha ha, không cần đâu, tôi tin anh có đủ tài lực!”
Người chủ trì nịnh nọt trả lại tấm thẻ bằng cả hai tay cho sở Vân Phi.
“Thế nào, bây giờ có chơi nữa không?”
Sở Vân Phi nhận lại tấm thè rồi nhìn Hoa Đinh Văn cùng Tả Ngọc một cách đầy khiêu khích.
Vẻ mặt của hai người này cũng thay đổi, vốn tưởng rằng sở Vân Phi chỉ là một người bình thường nhưng hiện tại vậy mà lấy ra được thẻ VIP, điều này cũng khiến hai người họ có vài phần hiếu kỳ với danh tính của anh ta.
Hai người thậm chí còn nghi ngờ anh ta có thế là cậu ấm của một gia tộc hiển hách nào đó ở tính khác.
Đặc biệt là Tá Ngọc, người trước đó đã đoán được thân phận của mấy người Diệp Viễn không đơn giản, bây giờ lại thấy tấm thẻ VIP sở Vân Phi càng khiến ông ta thêm chắc chắn bối cành của họ tuyệt đối không tầm thường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được tia kiêng dè trong mắt đối phương.
Nhưng đá Chalcedony lại thứ họ nhất định phải đạt được nên lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
Họ quyết định cùng nhau bỏ tiền, trước tiên đấu giá được viên đá về trước rồi lại nói.
Về phần thứ này cuối cùng thuộc về ai là chuyện của sau đó.
“Ba trăm lẻ một triệu!”
Sở Vân Phi tăng thêm một triệu.
“Bốn trăm triệu!”
Sở Vân Phi bình tĩnh báo ra một con số.
“Bốn trăm linh một triệu!”, sắc mặt Hoa Đình Văn đen kịt nhưng vân cố gắng thêm một triệu.
“Năm trăm triệu!”, sở Vân Phi lại đấy giá lên một nấc.
Chứng kiến hai bên không ngừng tăng giá, những người có mặt đều cảm thấy da đầu tê dại.
Đây chẳng khác nào đang đốt tiền mà!
Hai bên cứ liên tục tăng giá nên rất nhanh đã lên tới mức cao ngất ngưởng một tỷ đồng.
Con số này cũng là mức giá cao nhất trong nhiều năm qua.
Khi giá chạm mốc một tỷ cũng đã là cực hạn của Hoa Đình Văn và Tà Ngọc.
Tuy hai người họ đều là hào môn của thành phố Thanh Long, của cải dồi dào phong phú nhưng phân lớn đều là bất động sàn, nên số tiền điều động trong tay cũng không dư dả lắm.
Nếu Sở Vân Phi tiếp tục tăng giá, bọn họ thực sự không có năng lực đấu giá viên đá này nữa.
Sở Vân Phi đương nhiên cũng nhìn ra được hai người họ tựa hồ đã tới cực hạn nên cũng không tăng
giá nữa.