“Đi tập hợp người cho tôi, đợi buổi đấu giá kết thúc, tôi phâi rút xương lóc thịt đám khốn kiếp này!”
Hôm nay vi nhóm người Diệp Viễn, Hoa Đình Văn không chỉ bị quét sạch mặt mũi mà còn tốn thất số tiền không nhỏ.
Bây giờ khi biết được thân phận của họ, ông ta tất nhiên muốn tìm lại thể diện.
“Vâng!”
Thuộc hạ nghe lệnh vội vàng rời đi.
Tả Ngọc ở một bên nghe thấy Hoa Đình Văn muốn tìm mấy người Diệp Viễn báo thù cũng không ngăn cản, thậm chí còn vô cùng mong mỏi ông ta mau chóng hành động.
Đến lúc đó chi cần Diệp Viễn thực sự là Diệp Diệt Tiêu, vậy Hoa Đình Văn chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Nếu Hoa Đình Văn bị Diệp Viễn giết chết, vậy Tả Ngọc sẽ thay thế ông ta, trở thành bậc thầy giám định duy nhất ở thành phố Thanh Long.
Những năm này vẫn luôn bị Hoa Đình Văn đè đầu khiến ông ta sớm đã bất mãn trong lòng.
Ông ta luôn muốn tìm cơ hội đả đào Hoa Đình Văn, nhưng đáng tiếc đều không được như ý nguyện.
“Được rồi, tiếp theo đây chúng ta liền đấu giá lô đá cuối cùng!”
Lúc này người chủ trì trên sân khấu một lần nữa lên tiếng.
Trong mỗi cuộc đấu giá, ngoài một số viên đá chất lượng hàng đầu còn có một số đá bị lỗi khác.
Những viên đá này về cơ bản đều đến từ cùng một nơi với những viên đá chất lượng cao kia.
Mục đích cũng là đế tiêu khiến cho những người trắng tay không đấu giá được đá kia.
Tất nhiên cũng đã từng có người mở được thứ tốt từ trong đống hàng thứ phẩm này.
Ngay sau đó, nhân viên lục tục chuyển lên những viên đá lỗi.
Những viên đá này về cơ bân đều kém chất lượng và có kích thước nhỏ, còn có một số trông không khác gì những viên đá thông thường.
Hầu hết mọi người đều không quan tâm tới những viên đá khiếm khuyết này, chỉ có rất ít người tiến lên quan sát một phen.
Nhưng sau khi tham quan lại có rất nhiều người mất hứng.
“Há?”
Còn Diệp Viễn khi nhìn thấy số đá này được chuyến lên sân khấu vốn cũng không thích thú gì chi hờ hững liếc một cái.
Chỉ là cái nhìn thoáng qua này lại khiến anh không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Sao thế?”
Sở Vân Phi nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên này của Diệp Viễn liền có chút kỳ quái.
Diệp Viễn không đáp lời mà cấn thận quan sát ba khối đá trong số đó.
Với đôi mắt nhìn thấu anh có thê’ nhìn thấy được một trong só ba viên đá đó vậy mà chứa một viên chalcedony nhỏ.
Bên trong hai viên còn lại có hai viên đá pha lê tỏa ra ngũ sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam trong suốt long lanh.
“Cái, cái này vậy mà là đá linh ngũ sắc!”,
Nhìn thấy hai viên pha lê phát ra ánh sáng năm màu này, trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên khó giấu.
Bởi đá linh ngũ sắc còn quỷ giá hơn những viên đá Địa Linh gấp hàng trăm lần.
Theo ghi chép trong Quỷ Môn, viên đá linh ngũ sắc là nguồn lực quan trọng nhất đối với người tu tiên sau này.
Bên trong mối viên đá linh ngũ sắc đều hàm chứa lượng linh khí đất trời đù đế một người tu hành Nguyên anh kỳ tu luyện hàng trăm năm.
Tu hành đến hậu kỳ cần một lượng linh khí khống lồ từ trời đất, nhưng với linh khí đã khô cạn bên ngoài dẫn tới việc hoàn toàn không đủ cung cấp cho người tu hành hậu kỳ sử dụng.
Chỉ có những bào vật chứa đựng lượng linh khí dày đặc và tinh khiết mới đù người tu hành hậu kỳ sử dụng.
Mà đá Địa Linh cùng đá linh ngũ sắc này chính là tài nguyên tu luyện tuyệt háo.
Tất nhiên ngoài đá Địa Linh và đá linh ngũ sác còn có những loại đá linh tốt hơn, nhưng những thứ như vậy căn bân không thể xuất hiện trên trái đất.
Bởi vì điều kiện hình thành của chúng thực sự quá ngặt nghèo, hơn nữa xét theo mức độ cạn kiệt linh khí đất trời tại vùng đất trời này, cho dù hàng ngàn năm trôi qua, phỏng chừng cũng sẽ chẳng thế bồi đắp mên một viên đá linh có giá trị hơn một viên đá linh ngũ sắc này.
“Diệp Viễn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Sờ Vân Phi thấy sắc mặt Diệp Viên thay đổi liên tục lại càng tò mò hỏi.
Diệp Viễn lúc này mới hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, chí vào ba viên đá kia nói.
“Mua hết mấy viên đá đó đi!”