“Chẳng lẽ hôm nay có thể mở ra được đá Chalcedony trong truyền thuyết sao?”
“Rất có thể, giờ chẳng phải đang minh chứng cho truyền thuyết kia sao?”
Cả đám tranh nhau bàn tán.
“Chẳng lẽ hôm nay sẽ được chứng kiến lịch sử sao?”
“Chúc mừng ông Hoa, chúc mừng ông Tá có được đá Chalcedony!”
Tất cà mọi người phấn khích nhìn Hoa Đình Văn, bọn họ đều cho rằng trong khối đá mà Hoa Đình Văn và Tả Ngọc giành được có xác xuất rất cao sẽ có đá Chalcedony.
Âm thanh lấy lòng của những người xung quanh khiến sắc mặt Hoa Đình Văn và Tả Ngọc lúc này tràn đầy sự phấn khởi.
Vốn dĩ sắp bùng nổ, nhưng giờ, Hoa Đình Văn lại hào hứng nói: “Ha ha, câm ơn mọi người, tuy nhiên, hiện tại còn chưa mở ra thì cũng không thể nói thế được!”
Hoa Đình Văn nói là nói vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn ra vẻ mặt ông ta lúc này vó cùng tự tin.
Thấy mọi người xum xoe lấy lòng Hoa Đình Văn, Sở Vân Phi rất khó chịu, anh ta nhịn không được giễu cợt.
“Thôi dùm đi… có thứ gì trong đó không còn chưa biết đâu, kích động mù quáng thế làm quái gì!”
Nhưng sở Vân Phi vừa dứt lời thì mọi người lập tức mở miệng phản bác.
“Tên nhóc thối, cậu thì biết cái gì, giờ tất cả ở đây đều dự báo khối đá trong tay ông Hoa hẳn là có gì đó”.
“Nói với… mấy đứa nhóc không hiếu biết chỉ tổ phí nước bọt. ông Hoa, ông mau mau cắt khối đá kia ra đi, để chúng tôi được chứng kiến lịch sử một phen, đồng thời cũng để cái tên thiếu hiểu biết này câm miệng!”
Hoa Đình Văn cũng không để tâm đến lời của sở Vắn Phi, mà cẩn thận đặt khối đá mà ông ta và Tá Ngọc đã bỏ ra cái giá trên trời là 10 tỷ đế giành được lên máy cắt đá.
Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Hoa Đình Văn cẩn thận khởi động máy.
Giờ phút này, tim của Hoa Đình Văn cũng run lên bởi âm thanh vận hành của máy.
Chẳng mấy chốc, dưới cái nhìn chăm chú của quần chúng, khối đá kia đã bị cắt ra một góc.
Trong trạng thái vô cùng căng thẳng, Hoa Đình Văn hấp tấp dùng nước rửa sạch bột phấn bên trên.
Sau khi bột phấn được rửa sạch, bên trong khối đá thô cũng hoàn toàn hiến hiện trước mẳt mọi người.
“Sao lại như vậy?”
Nhìn thấy bên trong không có gì cả, sắc mặt Hoa Đình Văn lập tức thay đổi.
Mà vẻ mặt Tà Ngọc cũng không mấy đẹp mắt.
Còn Sở Vân Phi, sau khi nhìn thấy trong khối đá không có gì cả, anh ta nhịn không được bật cười trào phúng.
“Ha ha ha, tôi đã nói mà, bên trong thứ này vốn chẳng có gì cả, vậy mà còn bày đặt khẩn trương như thế, đúng là trò hề…!”
Nhưng tất cả mọi người đều không để ý đến tiếng cười nhạo của anh ta.
Một doanh nhân đá quý lên tiếng: “Hay là do cắt quá mỏng nên chưa thấy được thứ bên trong?”
Nghe doanh nhân nọ nhắc nhở, Hoa Đình Văn và Tả Ngọc cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Ngay lập tức, Hoa Đình Văn cố kiềm nén đôi tay đang run rấy của mình, một lần nữa cẩn thận cắt khối đá kia ờ một góc khác.
Nhưng ông ta lại lần nữa thất vọng, bởi vì sau khi cắt ra, bên trong vẫn không có bất kỳ thứ gì xuất hiện.
“Ha ha ha, vân không có!”, sở Vân Phi nhịn không được cười phá lên.
Nhưng vẫn như cũ, không một ai đế ý đến sở Vân Phi.
Hoa Đinh Văn không tin, lại lần nữa cắt ở một góc khác.
Nhưng bên trong vẫn không có gì cả.
Việc này khiến Hoa Đình Văn càng thêm căng thẳng, ông ta lập tức cắt thêm góc thứ tư.
vẫn như vậy, vẫn không có gì xuất hiện.
Lúc này, sắc mặt Tả Ngọc và Hoa Đình Văn đã hoàn toàn thay đổi.
“Có khi nào do đá Chalcedony quá nhỏ nên chưa cắt đến không?”
Lúc này, lại có người đưa ra già thiết.
Hoa Đình Văn cũng không nhiều lời, một lần nữa khởi động máy.
Cùng với một tiếng vang lớn, khối đá bị cắt ra làm ba phần.
Và lần này lại khiến Hoa Đình Văn đã hoàn toàn tuyệt vọng, bên trong vẫn không có gì.
“Sao có thế chứ?”
Giờ phút này, Hoa Đình Văn và Tá Ngọc đều không dám tin, ngơ ngác nhìn khối đá đã cắt một nửa nhưng vẫn không có gì xuất hiện.
Cùng với đó, những người có mặt tại hiện trường cũng lộ vẻ thất vọng.
Vốn tưởng hôm nay có thế chứng kiến lịch sử.
nhưng xem ra… có hơi mông lung rồi.