“Có rồi, là đá chalcedony, là đá chalcedony đó…”
Giọng nói vô cùng phấn khích của người cắt đá vang lên.
Tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.
Mà Hoa Đình Văn đang ngồi bệt dưới đất khi nghe thấy giọng nói này càng sốc đến mức nhảy dựng lên.
Tà Ngọc lao tới trước, giật lấy viên đá trong tay người cắt đá.
Khi nhìn thấy một vệt trắng trên mặt cắt ngang của viên đá, Tả Ngọc sững người tại chỗ.
“Chết tiệt, ông dám giành đồ cuẩ tôi!”
Lúc này sở Vân Phi cũng đã phàn ứng lại, giật viên đá từ tay Tà Ngọc về.
Giờ phút này những người khác cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ vệt trắng trên mặt cắt ngang của viên đá.
“Trời ơi, thật sự là đá chalcedony!”
“Sao có thế thế được? Sao đá chalcedony có thể ở trong viên đá không nổi bật này chứ?”
Mọi người không chì sốc mà còn càm thấy rất khó tin.
Theo lý mà nói, đá chalcedony đáng lẽ phái ở trong viên đá mà Hoa Đình Văn và Tả Ngọc đấu giá.
Nhưng bây giờ nó lại ở trong viên đá không nổi bật nhất.
Điều này quá vô lý!
“Không, không thể nào! Sao có thể thế được!”
Giờ này Hoa Đình Văn cũng đã nhìn thấy vệt trắng, ông ta như phát điên, lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng thế, đòn đả kích đối với Hoa Đình Văn hôm nay thực sự quá lớn.
Đầu tiên là thua Diệp Viễn, sau đó lại bị sở Vân Phi lừa thê thảm.
Cuối cùng ở viên đá ông ta kỳ vọng nhất cũng chắng có được món đồ gì.
Nhưng bây giờ viên đá của nhóm Diệp Viễn lại cắt ra được đá chalcedony.
Nếu người khác phái chịu đòn đà kích này thì có lẽ đã sớm bị tức chết.
Sở Vân Phi rất đắc ý: “Hừ, không có gì là không thể cả, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn may mắn như thế!”
“Bây giờ chúng tôi đã cắt ra được đá chalcedony, giá trị của nó chắc hẳn cao hơn miếng ngọc vớ vấn kia của ông rất nhiều lần đúng chứ?”
“Thế nào? Có phái bây giờ người thua cuộc là ông nên thực hiện lời hứa không? Tuyên bô’ từ giờ sẽ rút khỏi giới cược đá đi!”
Hoa Đình Văn làm như không nghe thấy lời giễu cợt của Sở Vân Phi, ông ta vẫn lặp đi lặp lại câu “không thế nào” như kẻ điên.
Cú sốc này với sở Vân Phi cũng vô cùng lớn, đến giờ anh ta vân chưa hoàn hồn.
“Cậu nhóc, đừng vui mừng quá sớm, lỡ như viên đá chalcedony này chỉ có một chút thế này thôi thì sao?”
Lúc này có một thương nhân buôn đá quý không ưa vè ngạo mạn của sở Vân Phi nên lên tiếng.
“Đúng đấy, bây giờ mới chỉ lộ ra một chút thế này cậu đã muốn ông Hoa nhận thua, vậy thì bất công quá”, có người cũng hùa theo.
“Hừ, nếu các người muốn ông ta chết thám hơn nữa thì tôi sẽ cho các người được như ý nguyện!”
Sở Vân Phi hừ lạnh, lại đưa viên đá cho người cắt đá.
“Phiền anh lấy toàn bộ khối đá chalcedony này ra giúp tôi!”
Người thợ cắt đá nhận lấy viên đá ngọc, toàn thân run rẩy, bởi vì đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm đi làm, anh ta được cắt đá chalcedony.
Cố kìm đôi bàn tay run lên vì kích động, thợ cắt đá thận trọng cố định viên đá lên máy cắt.
Sau đó anh ta hít sâu một hơi, bắt đầu cấn thận cắt đá.
Theo thời gian, toàn bộ vỏ ngoài của viên đá đã được cắt ra.
Lúc này mọi người cũng có thế thấy rõ ràng vệt trắng ngày càng nhiều.
Đế đàm bào đá chalcedony bên trong được toàn vẹn, người cát đá không dùng máy cát nữa mà cầm con dao khắc chuyên nghiệp lên.
Cẩn thận kỹ lưỡng loại bỏ lớp đá mỏng bên ngoài đá chalcedony.
Khi toàn bộ lớp đá bên ngoài được cạo đi, một viên đá chalcedony màu trắng trong suốt như pha lê, có kích thước bắng nắm tay của người lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Cá hội trường hoàn toàn chết lặng, im áng như tờ.
Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào viên đá chalcedony giống như tác phẩm nghệ thuật đình cao tronq tay thơ cắt đá.