Nếu mọi người đều đồng ý dùng chung viên đá này, vậy chúng ta nên phân chia như thế nào?”
Sau khi mấy người dừng lại, ông Ngô lên tiếng trước.
“Thứ này do nhà họ Hoàng chúng tôi phát hiện ra trước, vậy nên chúng tôi muốn một nửa, phần còn lại các người tự chia!”
Ông Hoàng trá lời.
So với năm gia tộc lớn còn lại thì thực lực của nhà họ Hoàng là mạnh nhất, cũng vì vậy nên ông Hoàng mới có sự tự tin này, trực tiếp đòi một nửa.
Nhưng ông Hoàng vừa dứt lời, ông Ngô nhà họ Vương liền phản bác.
“Hừ, ông Hoàng, ông tham lam quá đấy, tuy thứ này do nhà họ Hoàng các ông phát hiện ra trước, nhưng nhà họ Vương tôi lại lấy được đầu tiên!”
“Cho nên nhà họ Vương mới xứng đáng nhận được một nửa, phần còn lại các ông chia đều cho nhau!”
“Ông Ngô, ông nghĩ hay quá ha, thứ này không phái ai lấy được đầu tiên là có thể được chia nhiều hơn, theo như tôi thấy, bốn gia tộc lớn chúng ta vân nên chia đều thì hơn!”
Lúc này ông Chu cũng lên tiếng.
Người phụ nữ quyến rũ góp ý: “Đúng, tôi cũng đoòng ý chia đều!”
Sau khi suy nghĩ một hồi, ông Hoàng và ông Ngô cũng đồng ý với kết quá phân chia này.
Họ cũng biết rõ nếu họ đòi nhiều hơn thì hai gia tộc còn lại khẳng định sẽ không đồng ý.
Nhưng sau khi mấy người đã đạt được sự hợp tác.
“Hừ, đây không phải thứ mấy gia tộc rác rưởi như các người có thể tranh giành, nó thuộc về nhà họ Tiêu!”
“Các người đều có thế cút được rồi!”
Một giọng nói từ xa vang lên, giọng nói không lớn nhưng lại lọt vào tai mọi người hết sức rõ ràng.
Ai nấy đều sững sờ giật mình.
Sau khi bốn người phía ông Hoàng nghe thấy giọng nói khiến nội khí trong người dâng trào, khí huyết sục sôi.
Thì cà bốn người cũng đều biến sắc.
Họ quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ vest thẳng thơm.
Ông ta bước đi hiên ngang, dũng mãnh tới trước mặt họ.
Người này trông như người đến từ giới trần tục, nhưng luồng khí mạnh mẽ toát ra trên người ông ta lại khiến mấy người phải thay đối sẳc mặt lần nữa.
Cao thủ!
Gần như cùng lúc, trong đầu mấy người đều hiện lên suy nghĩ này.
Thấy người tới, Hoa Đình Văn cách đó không xa chợt trở nên kích động, lật đật chạy tới.
Ông ta quỳ xuống trước mặt người đàn ông trung niên.
“Hoa Đình Văn xin chào ông Tiêu!”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hoa Đình Văn và nói với vẻ hài lòng.
“Ông làm tốt lắm!”
Hoa Đình Văn được khen mà lo sợ, liên tục nói.
“Càm ơn ông Tiêu đã khen, được làm việc cho nhà họ Tiêu là vinh dự của tôi”.
“Nhà họ Tiêu? ông là người của nhà họ Tiêu nào?”, ông Hoàng cất tiếng hỏi đầu tiên.
Mặc dù thực lực của người này rất mạnh, nhưng bốn người họ đều tự tin nếu hợp tác chung thì có lẽ có thể đánh bại được người này.
Nhưng người này nói minh là người nhà họ Tiêu khiến ông Hoàng hơi lo lắng, nếu người này là người của nhà họ Tiêu thủ đô thì gay.
Nhưng nếu không phải người nhà họ Tiêu thủ đô thì nhất định họ phải lấy được đá chalcedony này.
“Ông Tiêu là người của nhà họ Tiêu thủ đô, các người còn không mau chào ông ấy đi!”, Hoa Đình Văn ưỡn lưng thẳng tẳp, nói cực kỳ kiêu ngạo.
Nếu là lúc trước, ông ta nhìn thấy người của mấy gia tộc lánh đời này đều phải khom lưng cúi đầu chào hỏi bọn họ.
Nhưng bây giờ người nhà họ Tiêu đã đến, ông ta cũng tự tin hơn, không còn sợ những người của gia tộc lánh đời này nữa.
Khi bốn người phía ông Hoàng nghe nói người này là người của nhà họ Tiêu thủ đô thật sự thì vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm nghị.
“Chào ông Tiêu!”
Gần như cùng lúc đó, bốn người đều cúi đầu chào ông Tiêu nhà họ Tiêu này.
Nhưng ông Tiêu còn chẳng thèm nhìn bốn người, ông ta phất tay, đá chalcedony trong tay người phụ nữ quyến rũ đã rơi vào tay ông ta.
“Tốt lắm, đúng là đá chalcedony!”
Ông Tiêu nhìn thoáng qua đã chuẩn bị cất đá chalcedony đi.