Nói xong, người phụ nữ liền ôm lấy Trần An An, dợm bước đi.
Diệp Viễn dám chắc người này biết anh, anh lại lần nữa tiến lên trước, ngăn cân người phụ nữ và nói: “Cô thật sự không biết tôi?”
“Anh này… cấn thận!”
Người phụ nữ vừa định giải thích, nhưng chi mới nói được một nữa thì cô ta đột nhiên đấy Diệp Viễn ra.
Bởi vì sau lưng Diệp Viễn, Tiêu Tiên Sinh bất ngờ đánh một chưởng về phía anh.
“Mẹ ơi!”, Trần An An hét lên một tiếng, rồi xông về phía mẹ của mình.
“Muốn chết!”
Lúc này, Diệp Viễn cũng nổi giận, anh đột ngột xông lên, che chở cho hai mẹ con Trần An An, đồng thời đánh ra một chưởng.
Một chưởng này lập tức hóa giải một chưởng mang theo khí thế đầy hung ác của Tiêu Tiên Sinh.
Sau khi làm xong tất cả, bóng dáng Diệp Viễn biến mất ngay tại chỗ, một lần nữa xuất hiện, anh đã đứng trước mặt Tiêu Tiên Sinh.
Diệp Viền đột ngột xuất hiện khiến Tiêu Tiên Sinh sợ hãi kêu lên một tiếng.
Gã ta chẳng kịp nghĩ ngợi, cứ thế tung một chưởng vào đầu Diệp Viễn.
Có điều động tác của gã ta quá chậm, không đợi gã ta kịp vung tay lên thì một đấm của Diệp Viễn đã hung hăng nện thẳng vào lồng ngực gã ta.
“Bốp!”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tiêu Tiên Sinh cảm giác ngực của mình như vừa bị một chiếc tàu cao tốc đâm thẳng vào.
Khiến lồng ngực gã ta hoàn toàn sụp đố.
Hơn nữa gã ta còn kinh hãi khi phát hiện ở ngực mình đột nhiên truyền đến một luồng năng lượng vô cùng khủng bố và bá đạo.
Nó chạy thắng một vòng khắp kỳ kinh bát mạch của gã ta, sau đó, kỳ kinh bát mạch liền đứt thành từng khúc.
Quá trinh này nhìn thì có vẻ dài dằng dặc, nhưng thật ra chí hoàn thành trong vòng một giây đồng hồ mà thôi.
Sau khi phế Tiêu Tiên Sinh, Diệp Viễn tiện tay túm lấy ngực gã ta, người anh nhoáng lên lên cái, phút chốc đã xuất hiện trước mặt Trần An An.
“An An, em và người này có thù oán à?”
Nhìn Tiêu Tiên Sinh té ngã trên đất, thất khiếu chày máu tươi, cả người đã suy sụp đến cực hạn, mẹ
con Trần An An sững sờ.
Không chi Trần An An và mẹ cô bé ngây người, giờ phút này, tất cà những người có mặt tại hiện trường cũng đứng đực mặt ra đó.
Bọn họ vừa nhìn thấy gì nhỉ?
Tiêu Tiên Sinh, cao thủ đến từ nhà họ Tiêu – một gia tộc lớn siêu cấp tại thủ đô, một kẻ hung hăng, ngang ngược và bá đạo không ai bì nổi, chỉ một chiêu đã có thể phế đi bốn vị cao thủ thuộc các gia tộc lánh đời tại thành phố Thanh Long. Gã ta hống hách thế đấy, ngang tàng thế đấy, vậy mà giờ lại bị một thanh niên không chút danh tiếng dùng một quyền phế ngay tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, mọi người có cảm giác mình bị hoa mắt, không khỏi dụi dụi mắt.
Bên kia, mấy người lão Hoàng vẫn còn đang lăn, thấy vậy, cá đám đều sững sờ, nhìn về phía Diệp Viễn bằng ánh mắt không thể tin được.
“Việc này… việc này sao có thế?”
Giờ phút này, Hoa Đình Văn cũng ngẩn người, không dám tin nhìn Diệp Viễn.
Trong mât ông ta, Diệp Viễn dám hung hăng ngang ngược như vậy là dựa vào uy thê’ của Ngụy Thành Bân.
Vốn lúc đó người của nhà họ Tiêu đến, ông ta định đợi sau khi Tiêu Tiên Sinh dạy dỗ mấy người lão Hoàng, rồi nhân lúc Tiêu Tiên Sinh đi tìm Diệp Viên đòi mấy khối… đá Địa Linh kia, mượn tay gã ta giết bọn người Diệp Viễn, giúp ông ta giải mối hận trong lòng.
Nhưng bây giờ, Tiêu Tiên Sinh vốn như thần tiên trong mắt ông ta lại bị Diệp Vũ dùng một quyền đánh phế.
“Quả nhiên, có lẽ hắn chính là Diệp Diệt Tiêu!”
Cách đó không xa, Tả Ngọc nhìn thấy cành tượng này thì càng thêm chắc chắn suy đoán trước đó của mình.
Có lẽ Diệp Viên chính là Diệp Diệt Tiêu.
Nếu không thì người này sẽ không mạnh mẽ và hung hãn như vậy, ngay cà người của nhà họ Tiêu cũng không phải đối thủ của hắn.
Lúc này, rốt cuộc Trần An An cũng có phản ứng.
Cô bé khẽ gật dầu, sau đó liếc nhìn mẹ, rồi lại vội lác đầu.
Diệp Viền nhìn thấy mẹ của Trần An An vân còn chưa hết hoảng sợ, anh lại lần nữa nói với cô bé.
“Không sao đâu, An An, có anh ở đây, em không cần băn khoăn gì cả, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả!”
“Nếu người này thật sự có thù oán với em, anh sẽ phế hắn ngay lập tức, em muốn báo thù thì… anh sẽ giúp em!”