Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Trần An An.
“Yên tâm, An An, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh bào đàm!”
Lúc này, Diệp Viễn mới quay đầu nhìn hướng Tiêu Kỳ Mặc, trả lời câu hỏi cùa lão ta.
“Lựa chọn cùa tôi là giết ông rồi san bằng Tiêu gia!”
“Nếu đã như vậy thì đi chết đi!”
Tiêu Kỳ Mặc hừ lạnh một tiếng, sát khí lạnh băng cuồng bạo xung quanh lập tức bao trùm lấy Diệp Viễn.
Luồng sát khí không ngừng đổ ập về phía Diệp Viễn, vậy mà dần dần ngưng tụ thành một màn sương trắng lạnh băng.
Bao bọc Diệp Viễn thành một quá bóng.
Đối mặt với sương mù, Diệp Viễn vẫn giữ vững vẻ mặt vô càm, hai tay anh chắp sau lưng, bình thản đứng nguyên tại chỗ.
“Tự đâm đầu vào chỗ chết cũng không thể oán trách tôi!”
Sự thong dong của anh khiến sát ý trong mắt Tiêu Kỳ Mặc càng nồng đậm.
“Ngưng!”
Cùng với tiếng quát lớn của Tiêu Kỳ Mặc, những đám sương trắng này lại ngưng tụ thành từng mành băng tản mát ra hàn khí khủng bố, triệt đế đóng băng anh lại.
“Xong fôi, tên nhóc kiêu ngạo này chết chắc rồi!”
“Cường giả Võ thánh quả nhiên đáng sợ như lời đồn, có thế ngưng kết sát khí thành thực thế!”
Chứng kiến thủ đoạn cao siêu này cùa Tiêu Kỳ Mặc, những người xung quanh đều không kìm được lạnh dọc sống lưng.
“Anh ơi!”
Trần An An nhìn cảnh tượng này mà gương mặt nhỏ nhắn xinh xân phủ đầy nước mắt, muốn lao tới giúp Diệp Viễn.
Nhưng lại bị mẹ mình ngăn cản lại.
Lúc này, mấy người Lâm Hàn Tuyết cũng đã tới bên cạnh Trần An An và mẹ cô, bé đưa hai người rời khỏi đây.
“Đừng lo, bạn nhỏ An An à, hãy tin tưởng vào anh Diệp Viễn của em, anh ấy sẽ không sao đâu!”
Sở Vân Phi cũng mở miệng an ủi Trần An An đang vô cùng thương tâm.
Tuy rằng mấy người họ đều không hiểu biết quá nhiều về thực lực của Diệp Viễn nhưng nếu vừa rồi anh có thế nói ra lời kia vậy anh phải tuyệt đối châc chẳn
đánh bại Tiều Kỳ Mặc.
“Bùm!”
Ngay khi sở Vân Phi dứt lời, lớp băng sương phong ấn Diệp Viễn liền vỡ tan, anh vẫn đứng vững nguyên vẹn ở đó.
Lông tóc không thiếu một sợi.
“Chí có chút thủ đoạn này thôi à?”
Ánh mắt Diệp Viễn như móc câu ghim chặt vào Tiêu Kỳ Mặc, trong giọng nói mang theo khinh miệt nồng đậm.
Tiêu Kỳ Mặc vẻ mặt bình tĩnh, bởi lão ta biết chút thủ đoạn này của mình không đủ để đoạt mạng Diệp Viễn.
Thi triển ra chiêu vừa rồi chỉ đế thăm dò thực lực của anh nông sâu thế nào.
Lão ta cũng không nhiều lời, dưới chân dồn lực, cá người trong nháy mắt biến mất vào hư không.
Giây tiếp theo, lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Viên, tung ra một quyền cực kỳ bình thường, hướng thắng vào lồng ngực anh.
Mặc dù cú đấm này nhìn có vẻ tầm thường nhưng những người có mặt đều có thế cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp như hủy thiên diệt địa ẩn chứa trong đó.
Đối mặt với cú đấm này của Tiêu Kỳ Mặc, Diệp Viên không hề cứng rắn đỡ lâ’y.
Chỉ thấy anh hơi nghiêng người, củ đấm đó liền lướt qua người anh mà vụt vào khoảng không.
Rồi trực tiếp va chạm với sàn đá cấm thạch cứng chắc phía sau.
Chỉ nghe thấy “ầm’ một tiếng.
Một tiếng động cực lớn vang lên, toàn bộ sàn đá cấm thạch rán chắc chớp mắt liền nổ tung ra một miệng hố dài hơn mười mét.
Trong chốc lát đá vụn cát bụi bay tứ tung.
“Đây chính là một đòn của cường giả Võ thánh sao?”
“Thật đáng sợ!”
Mấy người lão Hoàng thấy một màn này mà mí mắt giật điên cuồng.
Nếu một quyền này đánh trúng bọn họ, e rằng đã biến thành một đống thịt nát rồi.
So với đòn đánh kinh hoàng của Tiêu Kỳ Mặc, họ lúc này càng thêm ngỡ ngàng trước thực lực của Diệp Viễn.
“Rốt cuộc thằng nhóc này mạnh đến mức nào, vậy mà có thể liên tiếp hóa giải hai đòn công kích của cường giả Võ thánh!”
Diệp Viễn dễ dàng né được cú đấm này cũng khiến sắc mặt Tiêu Kỳ Mặc trở nên có chút ngưng
trọng.
Trước đó lão ta cám thấy Diệp Viễn hẳn là chì mới đột phá cânh giới Võ thánh, vì vậy mới tự tin hăm dọa sẽ giết chết anh.
Nhưng hai đòn tấn công liên tiếp vừa rồi giống như đánh vào cục bông, khiến lão ta hiếu ra rằng Diệp Viên tuyệt đối không phải mới tiến vào Võ thánh, rất có khà năng đã đạt tới Võ thánh trung kỳ.
Với phán đoán này Tiêu Kỳ Mặc cũng chẳng giữ kẽ nữa.