“Nhóc con, hôm nay phải khiến cậu mở mang tầm mắt thủ đoạn của Tiêu gia!”
Tiêu Kỳ Mặc hét lớn một tiếng, lòng bàn tay vừa động, một ngọn lửa được hình thành từ nội khí hùng hậu dần hiện hình.
Cùng lúc đó, nội khí bạo ngược của cảnh giới Võ thánh trong lão ta cũng cuồn cuộn dâng trào, không ngừng rót vào trong ngọn lửa nội khí đó.
Trong chốc lát, ngọn lửa hào hùng đó đã biến thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng đen.
Khoảnh khắc thanh kiếm xuất hiện, mọi người đều cảm nhận được áp lực khó hình dung báng lời đang bao trùm toàn bộ nơi này.
Gần như tất cả đều loạng choạng lui về sau, lo sợ tai bay vạ gió.
“Đi!”
Chỉ thấy Tiêu Kỳ Mặc đẩy lòng bàn tay, thanh kiếm lao với uy thế có thể quét sạch mọi thứ liền bắn thẳng về phía Diệp Viễn.
“Hừ, trò vặt vãnh!”
Diệp Viễn vẫn ung dung đứng chắp tay sau lưng, khóe môi nhếch lên ý cười xem thường.
Lời này vừa vang, kiếm đen đã vọt tới trước mặt.
Nhưng Diệp Viên vân không có động tác gì, để mặc thanh kiếm đâm s’âm vào mình.
“Burn!”
Cùng với tiếng nổ vang vọng, tất cà đều cảm nhận rõ ràng mặt đất như đang rung chuyển.
Diệp Viễn, người trực tiếp hứng chịu đòn đánh này vẫn bình thản đứng yên tại chỗ, không chút động đậy.
Nhưng giây tiếp theo, thanh kiếm khổng lồ vàng đen đột nhiên nổ tung, hóa thành một quả cầu lửa vàng đen, bao bọc lấy Diệp Viễn, thổi bùng lên ngọn lửa rừng rực.
Sức nóng khủng khiếp tỏa ra từ ngọn lửa trực tiếp làm tan cháy mọi vật thế trong bán kính mười mét.
“Hừ, dám thách thức Tiêu gia à, đây đã là hời cho cậu fôi!”
Tiêu Kỳ Mặc khịt mũi hừ lạnh, nhận định Diệp Viễn chết chắc rồi.
“Anh ơi!”
ở phía xa, Tiểu Tiểu thét lên một tiếng đau đớn.
Trái tim của mấy người sở Vân Phi lúc này cũng thắt chặt.
“Hừ, chung quy những người tự cao đều sẽ có kết cục như này!”
Mấy người lão Hoàng đều khẽ than tiếc.
Khi tất cả đều cho rằng Diệp Viễn đã bỏ mạng, thì
ngọn lửa kia bỗng nhiên lụi tắt.
Cùng lúc đó, một giọng nói ngạo nghễ vang lên.
“Chiêu trò của Tiêu gia cũng chi có vậy!”
Mọi người vội vàng quay đầu liền thấy Diệp Viễn, người vốn nên bị ngọn lửa kinh hoàng vừa rồi thiêu thành tro tàn lúc này vân thong dong đứng đó.
Thậm chí ngay cá một sợi tóc cũng không thiếu!
“Sao có thể thế được?”
Tiêu Kỳ Mặc triệt để chết lặng, không dám tin mà nhìn Diệp Viên chòng chọc.
Đây thế nhưng là chiêu thức mạnh nhất của lão ta.
Hơn nữa thánh hỏa hắc kim này không phải là ngọn lửa nội khí bình thường mà là một tuyệt kỹ tu luyện từ thánh hỏa kế thừa của Tiêu gia mà lão ta giành được.
Thánh hỏa hắc kim này thế nhưng là thánh hỏa đã được lưu truyền tại Tiêu gia họ hàng trăm năm.
Nghe đồn tổ tiên của Tiêu gia năm đó tu luyện thành công tới mức vừa tung một chiêu liền có thế đốt cháy cá một thành phô’ thành tro bụi,
Tuy lão ta chỉ mới tu luyện ở mức sơ cấp nhưng uy lực của nó không thể xem thường.
Võ giả bình thường sượt qua ắt phải tử vong, cho dù là cường giả Võ thánh cùng cấp bậc chạm vào cũng khó tránh bị thương.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn bị thánh hỏa hâc kim thiêu đốt lâu như vậy vẫn bình yên vô sự.
Lão ta hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả này.
Khi mấy người sở Vân Phi ở nơi xa nhìn thấy Diệp Viễn vẫn còn sống, hơn nữa còn không hề tốn hại đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà Trần An An chứng kiến màn này thì nước mắt rơi càng nhiều hơn bởi kích động quá đồi.
“Cái này… cái này, cậu ta còn là người sao?”
Nhóm người lão Hoàng thấy vậy cũng kinh hãi không thốt thành câu.
Sức mạnh của Diệp Viễn đã vượt xa nhận thức của họ.
“Cho ông ba cơ hội, nhưng đáng tiếc ông đều không tận dụng, bây giờ đến lượt tôi rồi!”
Nói đoạn bóng người Diệp Viên lóe lên, chớp mắt đã biến mất.