Trần An An vội vàng nhìn về phía mẹ mình như thể đang hỏi ý kiến của bà ấy.
Sau khi mẹ Trần An An nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt phức tạp một hồi.
Bà ấy mới nói: “Cậu gì ơi, chúng tôi không có thù oán gì với nhà họ Tiêu cả”.
Mẹ Trần An An vẫn không muốn nói, Diệp Viễn cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Anh quay đầu sang nhìn Trần An An: “An An, khi nào chuyện ở đây kết thúc, em có thể dẫn anh đến nhà em làm khách không?”
Thật ra Trần An An rất muốn đồng ý, nhưng cuối cùng cô bé vẫn không trả lời, lại tiếp tục quay đầu nhìn về phía mẹ của mình.
Mẹ Trần An An bế cô bé lên: “Cậu này, nhà tôi có điều bất tiện nên không mời cậu đến làm khách được, ơn cứu mạng của cậu hôm nay, ngày nào đó chúng tôi nhất định sẽ trả!”
Dứt lời, bà ấy cúi đâu với Diệp Viễn rồi bê’ Trần An An bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Diệp Viễn cứ có cảm giác mẹ của Trần An An chẳc chắn có quen biết với ông nội anh.
Nhưng hình như bà ấy đang lo lẳng điều gì đó, không muốn cho anh đến nhà Trần An An, Diệp Viễn cũng không đòi hỏi gì nhiều hơn.
Sau khi Trần An An và mẹ cô bé rời đi, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía gã Tiêu Tiên Sinh ở cách đó không xa.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Viễn, gã ta bỗng dưng rùng mình.
“Giờ mày còn nghĩ những gì tao nói là già nữa không?”
Trước câu hỏi của Diệp Viên, Tiêu Tiên Sinh không có lời nào đế nói.
Chì với sức mạnh của một cú đấm đã khiến một cao thủ cảnh giới Võ Thánh nhà họ Tiêu tàn phế, đây là kiếu thực lực gì cơ chứ, gã ta không thế nào tưởng tượng ra nối.
Kể cá các cao thú thuộc top năm trên báng xếp hạng võ đạo của Hoa Hạ, có lẽ bọn họ cũng không thể hạ gục một cao thủ cảnh giới Võ Thánh chỉ bằng một cú đấm được.
Bảo sao trước đó Diệp Viễn lại kiêu ngạo láo toét, không để nhà họ Tiêu vào mắt như vậy.
Có thực lực này, nếu đổi lại là gã ta, gã ta cũng sẽ không để nhà họ Tiêu vào mắt.
“Nếu đã không có lời nào để nói, vậy thì đi chết đi!”
Nói xong, Diệp Viên tung một chưởng, gã Tiêu
Tiên Sinh kia ngay lập tức mất mạng.
Sau đó anh lại vung tay lên, viên đá chalcedony kia bay vào trong tay anh.
Sau khi lấy lại viên đá chalcedony, Diệp Viễn nhìn về phía những người của gia tộc võ đạo thành phố Thanh Long bao gồm lão Hoàng.
Khi những người này trông thấy ánh mắt Diệp Viễn nhìn qua, ai nấy cũng đều sợ mất hồn mất vía.
“Xin cậu tha mạng, xin cậu tha mạng, chúng tôi sai rồi!”
“Chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên tham đá chalcedony của cậu! Xin cậu bỏ qua cho chúng tôi!”
Giờ phút này, những người chầng khác nào thần tiên trong lòng người khác như lão Hoàng đều đang quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu trước Diệp Viễn.
“Biến đi!”
Anh cũng lười ra tay với những người này.
Nghe vậy, họ lập tức như được đại xá, ngã lộn nhào rồi bỏ chạy mất dạng.
Còn Tả Ngọc lại nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt phức tạp một lúc, sau đó cũng vội vã rời đi.
Cháu trai Tà Dật Hiên của ông ta sợ tới mức đứng không vững, được hai người của nhà họ Tà đỡ lấy.
Cách đó không xa, Hoa Đình Vắn cũng nhân lúc Diệp Viễn không chú ý tới mình, chuấn bị lén lút chuồn đi.
Vốn dĩ hôm nay người nhà họ Tiêu đến, ông ta cứ tưởng Diệp Viễn nhất định sẽ chết.
Nhưng ông ta không thể nào ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Người nhà họ Tiêu hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Viễn, thậm chí cà Tiêu Kỳ Mặc, cao thủ cành giới Võ Thánh của nhà họ Tiêu, cũng bị Diệp Viễn đánh cho tàn phế bằng một cú đấm.
Khi biết được hôm nay không có khả năng báo thù, ông ta lập tức muốn rời khỏi nơi này.
Có điều ông ta vừa đi được một bước đã cảm nhận được sự đe doạ chết chóc rõ rệt bỗng truyền đến từ phía sau lưng.
Ông ta vô thức ngoảnh đầu lại, thế là thấy được một luồng kình khí đáng sợ ập tới.
“Phụt” một tiếng.
Cứ như dao sắc cắt đậu hũ, luồng kình khí kia đâm xuyên qua cơ thể ông ta.
“Làm chó của nhà họ Tiêu thì phái biết sẽ có ngày chết!”
Lúc này giọng nói lạnh tanh của Diệp Viễn mới vang lên.
Hoa Đình Văn bi thảm cười một tiếng, vô lực ngã xuống đất, không còn thở nữa.