Sau khi giết Hoa Đình Văn, cuối cùng Diệp Viễn mới nhìn về phía Tiêu Kỳ Mặc dưới chân mình.
Giờ phút này, một tia nội khí tập trung tại vùng kinh mạch duy nhất chưa tàn phế trong cơ thế Tiêu Kỳ Mặc.
Lão ta muốn tự sát bằng tia nội khí này để báo tin cho nhà họ Tiêu.
Lần này Tiêu Kỳ Mặc ra ngoài không phái do nhà họ Tiêu hạ lệnh.
Lão ta đi thăm bạn, vừa ghé ngang qua thành phố Thanh Long đã nhận được tin do cấp dưới gửi đến rằng nơi đây xuất hiện đá Địa Linh.
Bởi vậy, lão ta đến đây đế lấy những viên đá Địa Linh đó tiện thể mang về nhà họ Tiêu.
Chỉ có điều lão ta không ngờ sẽ gặp được cao thủ như Diệp Viễn ở nơi này.
Hơn nữa, có vẻ như Diệp Viễn còn có thù sâu hận lớn với nhà họ Tiêu bọn họ.
Thiên phú mà Diệp Viễn thể hiện ra tại đây ngày hôm nay đã đe doạ nghiêm trọng đến địa vị của Tiêu Thiên Minh nhà họ Tiêu.
Đã vậy hôm nay anh còn giành được đá Địa Linh, nếu như để anh tiếp tục tự do trưởng thành.
Chỉ e sẽ thật sự giống như những gì anh đã nói, đến lúc đó cả nhà họ Tiêu sẽ bị anh tiêu diệt.
Hiện tại lão ta đã bị Diệp Viễn đánh tàn phế, lão ta biết mình không còn nhiều thời gian sống nữa.
Nếu bây giờ lão ta tự sát, ngọc hồn của lão ta ở nhà họ Tiêu sẽ nố tung, chắc chắn người nhà họ Tiêu sẽ biết được tin tức này.
Lúc đó họ nhất định sẽ cử người đến điều tra tình hình.
Đợi người nhà họ Tiêu điều tra ra được, kiếu gì họ cũng sẽ giết chết Diệp Viên.
Ý tưởng của Tiêu Kỳ Mặc rất tốt, nhưng đáng tiếc.
Tia nội khí mà lão ta vừa tích luỹ được đã bị Diệp Viễn tung một chưởng phá huỷ.
“Ha ha, muốn chết à, không dể vậy đâu, tôi còn muốn cho ông xem kĩ nhà họ Tiêu các ông sẽ bị tôi huỷ diệt như thế nào nữa kia mà!”
Vừa dứt lời, Diệp Viễn giơ tay lên, mấy cây kim bạc ghim vào trên người Tiêu Kỳ Mặc.
Hạn chế khà năng cử động của lão ta một cách triệt đế.
Chuyện ở đây đã giải quyết, mấy người nhóm Diệp Viên cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa.
Nửa tiếng sau, cà nhóm đi đến khách sạn mà Ngụy Thành Bân sắp xếp cho họ.
Sau khi cất kĩ số đá Địa Linh kia, Diệp Viễn rời đi trước.
Tất nhiên là anh muốn đi tìm Trần An An và mẹ cô bé.
Lúc nãy khi mẹ Trân An An và cô bé đi về, Diệp Viễn đã để lại dấu trên người hai người họ.
Trước đó trên đường về, dường như họ không hề chuyển động, nhưng vừa rồi anh phát hiện hai người có vẻ đang di chuyển rất nhanh.
Điều này khiến anh lo lắng, không biết liệu có phải hai người đã xây ra chuyện gì rồi không.
Ra khỏi khách sạn, Diệp Viễn xuất phát đến vị trí của họ bằng tốc độ nhanh nhất.
Khoáng vài phút sau, Diệp Viễn đến một ngõ hẻm cực kì vắng vẻ trong thành phố Thanh Long.
Vừa đi vào ngõ hẻm, anh đã trông thấy mẹ Trần An An đang bế cô bé chạy thật nhanh về phía anh.
Hơn nữa đằng sau lưng họ còn có hai người áo đen, bọn chúng cầm dao trong tay, đuối theo hai người họ với tốc độ rất nhanh.
“Người của phái Bát Kỳ!”
Cách đó rất xa, Diệp Viễn vừa nhìn đã thấy con dao găm trong tay hai người áo đen đó chính là dao găm chuyên dụng của phái Bát Kỳ thuộc nước Uy.
“Muốn chết đây mà!”
Diệp Viễn khịt mũi một tiếng, bóng dáng anh thoắt cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Đến khi xuất hiện lại, anh đã đứng sau lưng hai người phái Bát Kỳ của nước Uy kia.
Diệp Viễn đột ngột xuất hiện khiến hai người của phái Bát Kỳ giật nảy mình.
G’ân như không hề do dự, con dao găm trong tay hai người họ đã đâm thật mạnh về phía ngực Diệp Viễn.
“Bùm bùm…”
Nhưng hai người vừa mới giơ tay lên, chí nghe thấy hai tiếng động trầm đục.
Đ’âu của hai người nổ tung.
Đồng thời cơ thể của họ cũng lập tức biến thành hai ngọn lửa.
Trong nháy mắt, cơ thể hai người họ đã biến mất.
Lúc này,Trần An An và mẹ cô bé mới nghe thấy tiếng động.
Hai người vô thức ngoái đầu lại, sau đó trông thấy Diệp Viễn đang cười tươi đứng sau lưng mình.
Còn hai kẻ đuổi giết họ đã biến mất không thấy tung tích.