“Anh ơi, sao anh lại ở đây?”
Khi nhìn thấy Diệp Viễn, vẻ mừng rỡ hiện rõ trên mặt Trần An An.
Cô bé chui ra khỏi vòng tay của mẹ mình, nhào về phía Diệp Viễn.
Không biết vì sao cô bé lại có cảm giác mỗi khi Diệp Viễn ở bén cạnh, cho dù trời có sập xuống, cô bé cũng sẽ không bị thương.
Bởi vì Diệp Viên sẽ che chắn mọi thứ.
Diệp Viễn ngồi xổm xuống, ôm Trần An An vào lòng, dịu dàng đáp.
“Vì nhớ em nên anh mới đến đây!”
“Anh tốt quá ạ!”, Trần An An vui vẻ nói.
“An An, em nói cho anh biết, tại sao hai người ban nãy lại muốn đuổi theo bọn em vậy?”
Câu hỏi này của Diệp Viễn khiến Trần An An lập tức thay đổi sắc mặt, cồ bé vội vàng trả lời anh.
“Anh à, nhanh lên, anh mau đi cứu bố với ông nội em với! Họ cũng bị người xấu đuối theo đấy ạ!”
“An An đừng sốt ruột, em nói cho anh biết bố và ông nội em đang ở đâu?”
“Em không biết nữa, bố với ồng nội đã dụ những kẻ xấu đó đi theo hướng khác đế cho em và mẹ chạy trốn!”, Trần An An lo lắng đáp.
Trần An An cũng không thể nói ra lý do, Diệp Viễn chỉ có thể quay đầu nhìn về phía mẹ cô bé.
“Bố và ông nội An An đã đi theo hướng nào?”
Mẹ Trần An An do dự một lúc, sau đó mới chỉ về một hướng.
“Đi tìm Ngụy Thành Bân đi, lát nữa tôi sẽ dẫn bố và ông nội An An đến tìm hai người!”
Nói xong, Diệp Viên đưa Trần An An cho mẹ cô bé, nhoáng cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Khoảng ba phút sau, Diệp Viễn đến một nơi hoang vắng ở ngoại ô thành phố, chì có cổng của một nhà máy xi măng bỏ hoang.
Vừa tới cống, anh đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm phát ra từ trong nhà máy xi măng.
“Á!”
Khi nghe thấy tiếng hét này, Diệp Viễn chợt run lên, bởi vì giọng nói này quá quen thuộc.
Anh không chần chừ thêm nữa mà xông tháng vào trong nhà máy xi măng bỏ hoang này.
Sau khi vào cửa, anh nhìn thấy mười người mặc áo choàng đen kín mít đứng trong nhà máy.
ở vị trí trung tâm có hai người đang nằm dưới đất, một ông lão khoảng hơn sáu mươi tuối, người còn lại là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi mấy tuổi.
Giờ phút này, toàn thân hai người họ đã bị máu nhuộm đỏ, họ đang điên cuồng túm lấy da trên người mình.
Diệp Viễn vừa nhìn đã nhận ra hai người này chính là người có ơn rất lớn với anh năm xưa.
Ông lão đó tên là Vương Bằng Phi, còn người đàn ông trung niên tên là Vương Kiến Dương.
Trước đây khi Diệp Viễn mới ra nước ngoài, vì chưa quen với cuộc sống nơi đây, trên người cũng không có tiền, anh đã bị một tên lừa đáo lừa gạt, bị bán vào một nhà máy quặng ở Phi Nhiệt Châu làm lao động tay chân.
Lúc ấy, chính Vương Bằng Phi và Vương Kiến Dương đã dẫn người của thế lực do họ thành lập ở nước ngoài khi đó đến cứu anh ra khỏi nhà máy quặng ấy.
Sau đó hai người còn giới thiệu anh gia nhập vào thế lực của họ, khi ấy Vương Bằng Phi còn dạy anh võ công và y thuật mà chẳng che giấu gì.
Dần dà, bởi vì Diệp Viễn có thiên phú tập võ rất cao, chỉ trong khoáng thời gian một năm ngắn ngủi, anh đã đạt tới cảnh giới Võ Vương.
Cuối cùng hai người họ đã giao thế lực của mình cho Diệp Viễn quàn lý toàn bộ, từ đó mới có Điện Thiên Thánh nổi tiếng khắp thế giới sau này.
Kế ra thì hai người này mới là chủ nhân thật sự của Điện Thiên Thánh.
Vê sau, khi Diệp Viễn dẫn tất cá mọi người đi đến đảo Quỷ Môn.
Họ đã bị phục kích, Diệp Viễn cũng không biết tình hình của hai người họ lúc đó.
Lúc trước nghe Hàn Phong và Thiên Thập Nhất nói sau trận chiến ấy, tất cá mọi người đều biến mất, anh cứ tưởng hai người họ cũng đã chết.
Không ngờ họ vẫn còn sống.
Khi thấy người có ơn nghĩa lớn lao với mình bị người khác hành hạ thành ra thế này, Diệp Viễn chi cảm thấy một ngọn lửa giận xộc thẳng từ lòng bàn chân lên đến não mình.
“Cà bọn chúng mày đều đáng chết!”
Cùng với một giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực vang lên, Diệp Viễn hệt như một con thú dữ thời thượng cổ.
Anh lao thẳng tới trước mặt một ông đạo sĩ già và môt đàn ônq trunq niên lùn tit.