Giọng nói đột ngột xuất hiện khiến ông đạo sĩ già và người đàn ông trung niên kia hoàng sợ.
Khi hai người vừa chuẩn bị quay đầu lại, họ đã cảm nhận được một luồng gió mạnh sắc bén đánh tới từ phía sau lưng.
Họ không hề nghĩ ngợi, chạy tới trước gần như cùng một lúc, muốn né tránh nguy hiểm không biết đằng sau lưng kia.
Chẳng qua tốc độ của họ quá chậm, họ vừa có hành động, hai nắm đấm của Diệp Viễn đã đánh thật mạnh vào trên đầu hai người.
Hai cú đấm này Diệp Viễn gần như đã dùng hết toàn lực.
Chỉ nghe hai tiếng “bùm bùm” vang lên.
Đầu của hai người họ lập tức nổ tung.
Lúc này, những người mặc áo choàng đen kín mít ở xung quanh kia cũng hoàn hồn lại.
Gần như cùng một lúc, tất cá bọn họ đều xông về phía Diệp Viễn.
“Bum bùm bùm…”
Một tràng tiếng nổ vang lên, toàn bộ những kẻ lao tới đều bị Diệp Viễn đánh vỡ đầu bằng một cú đấm.
Sau khi giải quyết toàn bộ những người kia, Diệp Viễn vội vàng đi tới trước mặt Vương Bằng Phi và Vương Kiến Dương.
Anh phát hiện có vẻ như hai người họ bị hạ trùng cổ.
Diệp Viễn vội vã lấy kim bạc ra đâm vào người hai người họ.
Đồng thời nhét trực tiếp hai viên thuốc vào miệng họ.
Khoảng năm phút sau, về cơ bàn thì vết thương trên người cà hai đều đã lành, họ cũng tình lại từ trong trạng thái vô tri vô giác.
Ngay khi hai người tỉnh táo lại, họ đều tưởng mình còn đang bị những người nước Uy kia đuổi giết.
Thế là cả hai đều tung một chưởng, một trái một phải, gần như cùng lúc về phía ngực Diệp Viễn.
“Bịch bịch!”
Diệp Viễn không né tránh, cứ thế dính trọn hai chưởng của họ.
Có điều thực lực hai người họ không mạnh, hai chưởng này không tạo thành bất cứ vết thương nào cho anh.
Một đòn không trúng, hai người lại chuẩn bị tiếp tục ra tay.
Diệp Viền vội la lên.
“Ông Vương, chú Vương, là tôi, tôi là Tiểu Viễn
đây!”
Nhờ giọng nói của Diệp Viễn mới khiến hai người dừng tay lại, lúc này họ mới phát hiện ra người trước mặt họ chẳng phải là Diệp Viễn sao?
“Tiếu Viễn, cậu… cậu còn sống ư?”
Cả hai người đều không dám tin nhìn Diệp Viên.
Họ vẫn còn nhớ như in trận chiến năm xưa, vô số người anh em liều mình để mở ra một con đường máu cho Diệp Viễn.
Nhưng ngặt nỗi số lượng cao thủ hàng đầu của các quốc gia quá nhiều, mặc dù các anh em đã mở ra được con đường máu cho Diệp Viên.
Nhưng vẫn có cao thủ thuộc các thế lực đứng đầu các quốc gia đuổi giết Diệp Viễn.
Mà khi đó bàn thân Diệp Viễn cũng đã bị thương nặng, có lẽ rất khó sống sót dưới tay những cao thú hàng dầu ấy.
Họ đều nghĩ Diệp Viễn nhất định sẽ chết dưới sự bao vây tấn công của những cao thủ đó.
Nhưng không ngờ anh lại còn sống, còn sổng xuất hiện trước mặt họ.
“Còn sống, còn sống!”, hai mắt Diệp Viễn hơi đỏ lên.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài, Diệp Viễn luôn rất binh tĩnh trong khoảng thời gian qua, nhưng không một ai biết được rốt cuộc trong lòng anh bi thương, tự trách bàn thân đến nhường nào.
Nếu lúc trước không phái tại anh ngoan cố cho rằng mình đúng, một mực muốn đi thăm dò đảo Quỷ Môn.
Không thì bao nhiêu anh em của anh đã không chết một cách vô nghĩa như vậy vì điều này.
Ban đầu Diệp Viễn cũng từng muốn bồi thường cho người nhà của những người anh em ấy, tiếc rằng hầu hết những người đó đều là trẻ mồ côi.
Anh có muốn bồi thường cũng không biết đi đâu để bồi thường.
Bởi vậy, anh vẳn luôn chôn giấu nỗi bi thương này sâu dưới tận đáy lòng, nghĩ là đợi ngày nào đó anh mạnh đến mức không sợ bất cứ ai, anh sẽ đi tìm những kẻ đó báo thù cho các anh em.
Hôm nay lại được thấy Vương Bằng Phi và Vương Kiến Dương còn sống, Diệp Viển bỗng dưng cảm thấy nỗi tự trách và bi thương trong lòng mình đã có thể vơi đi phần nào.
Diệp Viễn còn sống, điều này khiến Vương Bằng Phi kích động đến nỗi nước mắt đầm đìa.
“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, chắc chắn Tiểu Viễn sẽ không sao, chắc chắn sẽ còn sống!”
Còn Vương Kiến Dương thì kích động ôm chầm lấy Diệp Viễn, nước mẳt không ngừng rơi xuống từ
trong hốc mắt.
Một hồi lâu sau, Vương Kiến Dương mới thả Diệp Viễn ra, sau đó đấm thật mạnh lên ngực anh.
“Được đó, mới mấy năm không gặp mà Tiếu Viễn đã trưởnq thành rồi, cũng cường tráng hơn hắn!”