“Chú Vương, lúc đó mọi người đã sống sót như thế nào vậy!”
Diệp Viễn rất tò mò hỏi, trước đó nghe Hàn Phong nói, sau trận chiến năm ấy đã có rất nhiều người anh em chết.
Hàn Phong và Thiên Thập Nhất còn từng đi đến đảo Quỷ Môn, nhưng lại phát hiện thi thế của tất cả mọi người đều biến mất.
Ban đầu anh nghĩ có thế Vương Bằng Phi và Vương Kiến Dương cũng đã hi sinh trong trận chiến đó, nhưng không ngờ hai người họ vẫn còn sống.
Vương Kiến Dương nghĩ ngợi một lát mới đáp.
“Chúng tôi cũng không rõ lâm. Trong trận chiến năm đó, cả hai chúng tôi đều bị thương, cuối cùng ngất xỉu. Ban đầu chúng tôi tưởng mình chết chắc fôi, nhưng sang ngày hôm sau chúng tôi lại phát hiện mình còn sống”.
“Điều làm chúng tôi khó hiếu nhất là, sau khi tinh lại, chúng tôi phát hiện các vết thương trên người mình đều đã lành hẳn”.
Câu trả lời này của Vương Kiến Dương khiến Diệp Viên vô cùng kinh ngạc, cũng như càng tò mò hơn.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Vương Kiến Dương giải thích: “Chúng tôi cũng không rõ lắm, sau khi vết thương lành lại, chúng tôi muốn tìm xem những người khác có còn sống hay không, sau đó phát hiện thi thể của tất cả anh em đều biến mất. Chúng tôi đã đi khắp hòn đào cũng chẳng tìm được ai cả!”
“Sau đó chúng tôi lại phát hiện bốn phía ở xung quanh hòn đáo đột nhiên dâng lên một màn sương trắng, hơn nữa màn sương đó còn có kịch độc, với lại chúng tôi lo lắng đoàn hiệp sĩ và người của phái Bát Kỳ sẽ quay lại, nên chúng tôi không dám ở đó lâu, ngay lập tức rời khỏi hòn đào!”
“Định là chờ một thời gian nữa rồi tới đáo xem sao, nhưng chì vài ngày sau đó, chúng tôi phát hiện cà hòn đáo đều biến mất!”
“Cà hòn đào đều biến mất ư?”
Diệp Viễn hết sức kinh ngạc hỏi.
Vương Kiến Dương gật đầu: “Phải, chúng tôi ở đó tìm kiếm vài ngày, nơi đó hoàn toàn trở thành một vùng biến mênh mông!”
“Cứ như thể hòn đào ấy chưa từng xuất hiện vậy, không còn một dấu vết nào cả”.
“Sau này ông cụ nói rằng nơi này vốn là di chỉ của môn phái Quỷ Môn thượng cổ”.
“Mà trận chiến giữa chúng ta với đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kỳ có thể đã kích hoạt thứ gì đó như cơ quan ở đây, vậy nên hòn đào mới tự động biến mất!”, Vương
Kiến Dương nói tiếp.
Vương Bằng Phi ở bên cạnh cũng gật đầu lên tiếng: “Lúc trước tôi từng đọc được trong một cuốn sách cố, một số môn phái có người tu hành truyền thừa cổ xưa đều có đại trận hộ giáo”.
“Có thể hòn đáo đó biến mất cũng do kích hoạt đại trận hộ giáo”.
Diệp Viền ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng nhất trí với cách giải thích này.
Mặc dù trong truyền thừa mà anh nhận được không ghi chép điều này.
Nhưng Quỷ Môn là một môn phái tu tiên, chắc chắn phải có đại trận hộ giáo bảo vệ rồi.
Vương Kiến Dương nói tiếp: “Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm rất lâu vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào, thế là chúng tôi đã rời đi, trở về nước!”
“Mấy năm nay ngoài việc tìm Tiểu Viên cậu và những người anh em khác, chúng tôi vẫn luôn âm thầm điều tra, sau đó mới phát hiện lúc trước người của đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kỳ cũng từng quay lại nơi đó, đáng tiếc là cuối cùng chẳng tìm được gì cà!”
“Trong mấy năm qua, chúng tôi còn phát hiện người cùa phái Bát Kỳ và đoàn hiệp sĩ đang tìm quặng và bàn đồ về di chỉ của Quỷ Môn, hình như bọn chúng đang bí mật lên kế hoạch nào đó!”
“Một thời gian sau, chúng tôi vô tình bắt được một tên thủ lĩnh nhỏ của phái Bát Kỳ, nhờ vậy mới biết được từ trong miệng tên đó”.
“Chúng đang tìm kiếm những thứ này trên khâp thế giới đều là để tìm hòn đào Quỷ Môn đã biến mất kia! Điều này cũng càng chứng thực cho suy đoán của chúng tôi hơn!”
“Hòn đảo đó biến mất cũng do đại trận hộ giáo của Quỷ Môn tạo nên!”
“Mặt khác, Lục Thiên Hành kẻ đã tiêu diệt Quỷ Môn năm đó cũng phái người tìm kiếm một sô’ di chỉ không muốn ai biết của Quỷ Môn ở khắp nơi, hình như ông ta cũng đang âm mưu kế hoach gì đó!”