“Sau đó chúng tôi lại tình cờ bắt được một tên thủ lĩnh của phái Bát Kỳ, rồi biết được phái Bát Kỳ và Lục Thiên Hành đang hợp tác với nhau từ trong miệng người này”.
“Không ngờ Lục Thiên Hành lại đang nắm trong tay phương pháp phá giải đại trận hộ giáo của hòn đảo Quỷ Môn kia, chỉ cần một vài loại đá quý đặc biệt để chê’ tạo cờ trận”.
“Với lại hình như người của Lục Thiên Hành cũng đang tập trung ở tỉnh Tiềm Long này, như là phát hiện được gì đó ở tỉnh Tiềm Long”.
“Thế nên chúng tôi cũng lén lút bám theo đến tình Tiềm Long đế xem xem rốt cuộc những kẻ này muốn làm gì, chẳng qua người của Lục Thiên Hành có thực lực quá mạnh, cuối cùng chúng tôi đã mất dấu!”
“May mà tuy mất dấu người của Lục Thiên Hành, nhưng chúng tôi lại bất ngờ phát hiện người của phái Bát Kỳ cũng đến thành phố Thanh Long của tỉnh Tiềm Long này”.
“Hơn nữa còn mua rất nhiều đá quý, mấy ngày trước chúng tôi có bí mật cướp đá quý của những người này, nhưng hôm nay lại bị người của phái Bát Kỳ phát hiện”.
“Bởi vậy nên mới bị những tên khốn đó đuối giết!”
Nói tới đây, Vương Kiến Dương chợt nhớ tới vợ và con mình.
Vừa rồi gặp lại Diệp Viễn, ông ấy quá kích động nên quên mất vợ và con mình còn đang bị người của phái Bát Kỳ đuổi theo.
“Không ổn rồi, Tiểu Viễn, cậu đưa ông cụ đi trước đi, tôi đi cứu con gái tôi đã!”
Nói rồi, Vương Kiến Dương chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại bị Diệp Viễn ngăn càn.
“Yên tâm đi, chú Vương, An An và mẹ cô bé hiện đang rất an toàn!”
“Cậu từng gặp con gái tôi rồi à?”, chú Vương hết sức ngạc nhiên hỏi.
Diệp Viễn giãi thích: “Đúng vậy, tôi mới quen An An trong buổi đấu giá đá quý hôm nay, lúc tôi đến đã giải quyết những kẻ đuối giết họ, hiện tại họ đang rất an toàn!”
Nghe thấy lời này, Vương Kiến Dương mới yên tâm hoàn toàn.
“À đúng rồi, chú Vương, tại sao An An không cùng họ với chú thế? Với cá chú có thù oán gì với nhà họ Tiêu phải không?”, Diệp Viễn hơi tò mò hỏi.
Vương Kiến Dương khẽ thở dài: “Hầy, cậu cũng biết đấy, kiểu người như chúng ta đều có thế chết bất cứ lúc nào mà”.
“Với lại chúng ta cũng có rất nhiều kẻ thù trong
nước, mà An An và mẹ con bé lại là người vô tội, tôi không muốn đế chuyện này liên luỵ đến họ”.
“Do đó, vì sự an toàn của họ, tôi đã để An An theo họ mẹ”.
“Về phần nhà họ Tiêu, thật ra thím cậu cũng từng là người nhà họ Tiêu, năm đó không biết nhà họ Tiêu xảy ra chuyện gì mà thím cậu lại bị nhà họ Tiêu đuổi giết rồi được tôi cứu, cuối cùng bà ấy đã kết hôn với tôi!”
“Gì cơ? Thím là người của nhà họ Tiêu á?”, Diệp Viễn lập tức kinh ngạc.
Thào nào hôm nay khi anh gặp mẹ An An, bà ấy lại kinh ngạc như vậy.
Điều này giúp Diệp Viễn chắc chắn hơn về việc mẹ An An là người mà anh có quen biết.
Chẳng qua cụ thể là ai, anh thực sự chẳng nhớ gì cà.
Dù sao thế hệ cúa bố mẹ anh ngày xưa cũng có rất nhiều người, nhiều người đã bị giết hoặc bị đuổi ra khỏi nhà, Diệp Viễn hoàn toàn không nhớ được bao nhiêu người.
“Đúng vậy, còn về vấn đề bà ấy là ai của nhà họ Tiêu, bà ấy vẩn chưa chịu nói, tôi chỉ biết bà ấy là người của nhà họ Tiêu thôi. Năm đó không biết vì lý do gì mà lại bị nhà họ Tiêu đuối khỏi nhà, kế từ đó bà ấy đã kết thù với nhà họ Tiêu”, Vương Kiến Dương giải thích.
“Sau khi kết hôn với tôi, bà ấy cũng chưa từng nói cho tôi biết tên bà ấy ở nhà họ Tiêu”.
“Kế ra thì tôi rất có lỗi với thím cậu và An An, lúc trước sau khi kết hôn với tôi, bà ấy đã mang thai An An, nhưng vì sự an toàn của họ, tôi vẫn luôn để họ sống trong nước”.
“Một mình bà ấy nuôi lớn An An cho đến ba năm trước chúng tôi trở về, nhưng tôi vẫn chạy đông chạy tây như cũ, chưa thể cho họ cuộc sống bình yên được”.
Nghe được những lời này, Diệp Viễn cũng thấy khó chịu trong lòng.
“Chú Vương yên tâm, giờ tôi đã khôi phục thực lực rồi, những chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi làm là được”.
“Sau này chú không cần vất vả nữa, cứ yên tâm sốnq cùnq với An An và thím đi a!”