Diệp Viễn biết rõ thực lực của mình hiện tại thừa sức để đối phó với một số võ giá, nhưng anh không dám tự cao tự đại.
Bởi vì sự hiểu biết trong những năm qua giúp anh hiểu được rằng, thế giới này bí ấn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh, đồng thời giúp anh hiểu được thế giới này có thể có rất nhiều người lợi hại hơn cả anh.
Chẳng hạn như rãnh trời mà anh nhìn thấy trên ngọn núi đằng sau nhà Lâm Hàn Tuyết, đến giờ anh vẫn nghĩ rãnh trời kia là do người nào đó chém bằng kiếm.
Cá kiếm ý đáng sợ trông thấy ở thôn nghỉ dưỡng Tiên Vực và truyền thừa Quỷ Môn trên người anh.
Và cái nơi hư vô bên dưới căn biệt thự của anh nữa.
Tất cả những điều này đã nói cho anh biết về sự bí ẩn và đáng sợ của thế giới này.
Cũng như làm cho anh tin rằng, ở một số nơi nào đó trên thế giới này chắc chắn vẫn tồn tại rất nhiều nhân vật lợi hại hơn anh.
“Anh Diệp, anh nói cho chúng tôi biết những điều này, ý anh là cũng muốn chúng tôi tu hành hả?”, Phạm Thống hỏi vào vấn đề mấu chốt.
“Đúng thế!”, Diệp Viễn gật đầu.
“Thật sao?”
Vừa nghe Diệp Viễn muốn dạy họ tu hành, sở Vân Phi lập tức trở nên kích động.
Sau khi được chứng kiến sức mạnh của Diệp Viễn những ngày qua, anh ta có nằm mơ cũng muôn trở thành kiểu người như Diệp Viễn.
Chẳng qua anh ta không tiện hỏi Diệp Viễn có thể dạy mình võ công hay không thôi, không ngờ hôm nay anh lại chủ động đề nghị việc muốn dạy họ tu hành.
“Anh đừng vui mừng quá sớm, để tôi nói cho mọi người biết sự nguy hiểm trong đó trước đã, rồi mọi người hẵng cân nhắc xem có nên bước vào con đường tu hành hay không!”
Sau khi ngăn càn sở Vân Phi kích động, Diệp Viên kế ra toàn bộ nguy hiếm trong giới tu hành một cách rõ ràng rành mạch cho mọi người.
Sau khi nghe Diệp Viễn giải thích xong, tất cà mọi người đều chìm vào khoáng lặng ngắn ngủi.
“Do đó, nếu có ai muốn bước vào con đường tu hành thì phải suy nghĩ cho thật kĩ!”
“Tất nhiên, nếu không có ai muốn, tôi cũng sẽ không ép buộc”.
Mọi người lại yên lặng trong chốc lát, sở Vân Phi là người đứng ra lên tiếng đầu tiên.
“Anh Diệp, tôi muốn tu hành với anh!”
“Anh đã chắc với quyết định của mình chưa?”, Diệp Viễn rất nghiêm túc hỏi.
Sở Vân Phi nặng nề gật đầu: “Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi muốn theo anh tu hành!”
Tất cà những gì chứng kiến mấy ngày qua đã làm cho Sở Vân Phi hiếu.
Trên thế giới này, mọi quyền thê’ và tiền bạc đều không đáng một đồng khi đứng trước cao thủ chân chính.
Điều này cũng khiến anh ta càng muốn có được năng lực này.
Trở thành người có thể khiến các ông trùm khắp nơi trên thế giới khuất phục vô điều kiện giông như Diệp Viễn.
Đồng thời, cuộc sống những ngày qua cũng khiến anh ta rất khó trở lại với cuộc sống bình thường trước đây.
Vừa rồi Diệp Viên giải thích cũng giúp anh ta biết được rằng, chỉ cần bước lên con đường tu hành, những nguy hiếm kia có thể nhiều lên không biết bao nhiêu lần so với thế tục.
Hơn nữa anh ta có thế sẽ không kiếm soát được hoàn toàn tính mạng của mình.
Nhưng anh ta vẫn dứt khoát quyết định đi theo Diệp Viễn.
Nhìn dáng vẻ dứt khoát của sở Vân Phi, Diệp Viễn khẽ gật đầu.
“Anh Diệp, tôi cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi muổn theo anh tu hành!”
Lúc này, Phạm Thống cũng lên tiếng.
Thật ra anh ta cũng giống như sở Vân Phi, mấy ngày nay ở bên nhau, chứng kiến mọi thứ cũng giúp anh ta hiểu được một đạo lý.
Anh ta cũng muốn trở thành người như Diệp Viễn.
Diệp Viễn tiếp tục gật đầu, sau đó nhìn sang Lâm Hàn Tuyết và Thấm Tiếu Tiểu.
Mặc dù hành vi lúc trước của Lâm Hàn Tuyết khiến anh rất khó chịu, nhưng sau nhiều ngày ở chung, anh cũng biết bân tính của Lâm Hàn Tuyết không xấu.
Chẳng qua cô ta hơi kiêu căng một chút thôi.
Về phần Thấm Tiểu Tiểu, thật ra Diệp Viễn vẫn luôn đối xử với cô ta như em gái của mình.
Bởi vậy anh cũng quyết định cho cô ta một cơ hội.
Lâm Vãn Tinh và Tiểu Vũ thì đã là người tu hành.
Còn Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi, bản thân Thư Uyển Nhi đã là người của gia tộc võ đạo.
Điều này đương nhiên không cần phải nói, còn về Phùng Tiêu Tiêu, anh đă phát sinh quan hệ với cô ta, tất nhiên anh sẽ không để cô ta rời xa mình.