Diệp Viễn cứ tưởng Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiếu sẽ do dự một lúc, nhưng điều khiến anh không ngờ là.
Cả hai người đều không hề nghĩ ngợi, muốn theo Diệp Viễn tu hành.
Sở dĩ hai cô gái sẽ dứt khoát muốn theo anh tu hành như vậy, ngoại trừ hai người sở Vân Phi và Phạm Thống, những gì được chứng kiến trong mấy ngày qua khi ở bên cạnh Diệp Viễn đã giúp họ biết được rằng ngoài lý do này ra.
Còn có một lý do khác quan trọng nhất, đó là cả hai người họ đều thích Diệp Viển.
Nhất là sau khi thấy sức mạnh của Diệp Viên vừa qua, họ càng chướng mắt những người khác hơn, trong lòng đã quyết định chọn Diệp Viễn.
Dù anh không muốn chấp nhận họ, họ cũng không muốn rời xa Diệp Viễn.
Mà giờ lại biết anh là người tu hành, điều này càng khiến hai người họ cảm thấy nguy hiểm hơn.
Nếu một ngày nào đó Diệp Viễn không còn ở thế tục nữa, họ là người bình thường, chỉ e sẽ phải xa cách anh vĩnh viễn.
Do đó, vì Diệp Viễn, đương nhiên họ cũng muốn theo anh tu hành.
“Được rồi, nếu mọi người đều đã suy nghĩ kĩ, vậy tôi sẽ dạy mọi người tu hành!”
“Hãy nhớ, chuyện này chỉ mọi người biết là được. Trước khi thực lực chưa mạnh lên, mọi người không được kế chuyện này cho bất kì ai khác, kể cà người nhà của mọi người!”
Diệp Viễn biết rõ, nếu anh dạy những người này tu hành, công pháp anh dạy chắc chắn phải đều là công pháp tu tiên cao cấp nhất.
Hiện nay trong thế tục chưa xuất hiện người tu tiên, chỉ có võ già bình thường thôi.
Anh biết nếu tin tức này bị lộ ra ngoài, nó sẽ dẫn tới vô số kẻ thù vô danh tới cướp đoạt.
Tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc gật dầu. Lúc nãy Diệp Viển đã nói với họ rằng giới tu hành này là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Trước khi chưa có thực lực tự vệ tuyệt đối, cách tốt nhất chính là giấu dốt.
“Được, vậy thì tiếp theo mọi người uống viên thuốc này vào đi!”
Nói xong, Diệp Viễn lấy mấy viên đan dược cực phẩm có thê’ giúp họ tấy tinh phạt tuỷ từ trong ngực ra.
Sau khi ai nấy trở về phòng của mình, Diệp Viễn bắt đầu tìm kiếm công pháp phù hợp cho mỗi người trong truyền thừa Quỷ Môn.
Khoảng một tiếng sau, cá nhóm quay lại phòng
Diệp Viễn.
Anh chọn ra công pháp tu hành thích hợp nhất dựa theo thế chất của mỗi người.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Viễn bảo mọi người ghi tạc toàn bộ nội dung công pháp vào đầu.
Đợi họ ghi nhớ hết những công pháp đó xong, Diệp Viễn mới bât đầu vận chuyển linh khí Thiên Địa, giúp mọi người đều biết rõ con đường vận hành công pháp của mình.
Điều làm anh vui mừng là mấy người họ ai cũng đều có thiên phú cực kì tốt, chỉ mất chưa tới ba tiếng đồng hồ.
Họ đã có thể tự động hấp thu linh khí Thiên Địa.
Nếu chuyện này bị những người đã nhiều năm vẫn chưa thể bước vào con đường võ đạo hoặc con đường tu hành ngoài kia biết.
Có lẽ họ sẽ hâm mộ chết đi được.
Sau khi tất cà mọi người đều thuần thục nắm giữ con đường vận hành, Diệp Viễn dùng một viên đá Địa Linh để bố trí trận Tán Linh cỡ nhỏ ở xung quanh khách sạn.
Đế giúp mọi người có thế hấp thu linh khí Thiên Địa tinh khiết hơn.
Sau khi mọi người đều vào trạng thái ngồi thiền, Diệp Viễn cũng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu hành cũng như hộ pháp cho mọi người.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Diệp Viễn thức dậy, anh phát hiện tất cà mọi người đều đã bước vào kỳ Luyện Khí.
Kết quả này khiến Diệp Viễn rất mừng.
Sở Vân Phi vừa đạt tới kỳ Luyện Khí đã kích động muốn đấu với Diệp Viễn.
Cuối cùng anh ta bị Diệp Viễn hất bay bâng một ngón tay, bị mọi người cười nhạo một phen.
Lúc mọi người ở đây đang đùa giỡn thì có người gõ cửa phòng Diệp Viễn.
Diệp Viền mở cửa ra, trông thấy Trần An An và mẹ cô bé đang đứng ngoài cửa.
“Anh ơi, chào buổi sáng”.
Trần An An ngọt ngào chào Diệp Viễn một tiếng, sau đó bât nhảy lên nhào vào lònq anh.