Trong mấy ngày tiếp theo, mọi người đều dành thời gian đế tu luyện.
Vốn dĩ mọi người tới đây là đế thư giãn vui chơi, cuối cùng lại nhận sự chỉ dạy của Diệp Viễn về phương pháp tu luyện.
Cho nên tất cả mọi người đều không có hứng thú du ngoạn, mỗi ngày đều nhốt mình ở trong phòng tu luyện.
Ngay cả Trần An An cũng trầm mê tu luyện, không thể tự kiềm chế.
Sau khi nhận thân với Tiêu Vi Vi, Diệp Viễn tất nhiên cũng chỉ dạy Trần An An và gia đình cách tu luyện.
Vài ngày trôi qua trong vội vã.
Sáng nay khi mọi người vừa mới tu luyện xong.
Bọn họ liền khởi hành quay về thành phô’ Tiềm Long vì cuộc thi thiết kế lần thứ ba sắp bắt đầu.
Điều này làm cho Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu đều rất buồn bực, mấy ngày nay tu luyện đã giúp cho thực lực của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Hai người thậm chí còn muốn từ bỏ sự nghiệp trong giới giải trí, từ nay trở đi chỉ chuyên tâm tu luyện.
Nhưng Diệp Viễn không đồng ý.
Anh muốn hai người tiếp tục công việc của mình, nhất là Thư Uyển Nhi, những chuyện mà mấy ngày nay cô ta chứng kiến và nghe thấy ở bên ngoài cũng đã khiến cho tư tưởng phong kiến của Thư Uyển Nhi có chút đổi mới.
Anh không muốn bỏ dở giữa chừng.
Đương nhiên, nguyên nhàn quan trọng nhất là bởi vì Diệp Viễn không lâu sau sẽ tới thủ đô đối mặt với nhà họ Tiêu.
Anh không muốn mọi người xung quanh đi theo.
Bất đắc dĩ, mọi người chi có thể lên đường quay về thành phố Tiềm Long trước.
Vốn dĩ Ngụy Thành Bân và A Long cũng muốn theo Diệp Viễn tới thành phố Tiềm Long nhưng đã bị Diệp Viễn từ chối.
Hiện tại bốn gia tộc lớn ở thành phố Thanh Long đều đã hoàn toàn rút lui khỏi sân khấu.
Nhà họ Lục bắt đầu quật khởi.
Hơn nữa, thành phố Thanh Long có lượng ngọc thạch rất lớn, mà về sau mọi người đều cần rất nhiều tài nguyên để tu luyện.
Diệp Viễn yêu cầu Ngụy Thành Bân cùng A Long ở lại đây để giúp nhà họ Lục củng cổ hoàn toàn địa vị của mình.
Sau đó nắm hết tất cà quặng mỏ ngọc thạch của thành phố Thanh Long trong tay.
Tới gần giữa trưa thì mọi người về tới thành phố Tiềm Long.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Diệp Viễn cùng Phong Tiêu Tiêu và Thư Uyến Nhi tham gia cuộc thi thiết kế lần thứ ba vào buổi trưa ngày hôm sau.
Vi Liễu Phi Phi đã rời khỏi giới giải trí nên hai người cũng bớt đi một đối thủ mạnh.
Hơn nữa mấy ngày gần đây Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu đều bắt đầu tu luyện, khí chất cũng đã hoàn toàn thay đối.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi cả hai đã hoàn thành cuộc thi một cách hoàn hào và giành được vị trí đứng đầu.
Đêm đó mọi người đã tổ chức một bữa tối hoành tráng để chúc mừng hai người.
Khi mọi người đang ăn mừng chiến thắng của Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi trong khách sạn.
Thì tại nhà của Lâm Hàn Tuyết nằm ở ngọn núi phía sau thị trấn.
Kể từ khi đám người Thẩm Tư Phàm thu mua toàn bộ khu đất, cũng đã khảo sát gần xong.
Khi mấy người Diệp Viễn đến thành phố Thanh Long, Thẩm Tư Phàm đã triệu tập vô số công nhân, bắt đầu sửa sang, tổ chức lại toàn bộ khu đất phía sau núi.
Giờ phút này toàn bộ công nhân ở phía sau núi đều đang tăng ca đế sửa sang lại khu đất.
ở lối vào sau núi, một số báo vệ đang vừa nói chuyện phiếm vừa đánh bài.
Nhưng vào lúc này, hai bóng người cao lớn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ từ hư không.
Một người mặc áo choàng đen, người còn lại mặc áo choàng xanh.
“Hai người là ai? Nơi này không phải là nơi các người nên tới, mau đi ngay đi!”
Một bảo vệ đã phát hiện ra hai người, mặc dù rất tò mò không biết hai người đã xuất hiện như thế nào nhưng anh ta vẫn lập tức cầm chiếc gậy cao su lên vẳy về phía họ.
Chỉ một giây tiếp theo, báo vệ đó đã trợn trắng mắt rồi ngã thẳng xuống đất.
“Ầm!”
Ngay sau đó, trên người của bảo vệ đó lại đột nhiên bốc lên một ngọn lửa hừng hực.
Trong chớp mắt, thi thể liền biến thành một đống tro tàn.
Những nhắn viên bảo vệ còn lại nhìn thấy cảnh này lập tức sợ hãi bỏ chạy tán loạn như vừa gặp ma quỷ.
Thế nhưng bọn họ còn chưa chạy được bao xa thì
trên người cũng đều bốc lên ngọn lửa lớn.
Cuối cùnq, tất cá bon ho đều hóa thành tro bui.