Thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn những người báo vệ lấy một cái.
Hai người lướt vào sau núi giống như một cơn gió bình thường.
Sau đó lại đi đến chỗ vô số công nhân đang làm việc ở phía sau núi.
Người đàn ông mặc áo đen khịt mũi, thân nhiên vung tay lên.
Vô số ngọn lửa bay ra.
Trong phút chốc, tất cả các công nhân đang làm việc đều bị biến thành những quả cầu lửa rực cháy.
Khi tất cả các ngọn lửa tẳt thì ở trong thung lũng cũng không còn tiếng động gì nữa.
Hai người vẫn không dừng lại, bóng người vừa di chuyển liền đi về phía khu rừng nguyên sinh phía sau núi.
Không lâu sau câ hai đã đi đến bìa rừng.
Sau khi người áo xanh quét qua một vòng, sắc mặt trở nên có chút lạnh lùng.
“Đáng chết, tất cà trận kì đều bị mang đi rồi!”
Người mặc áo đen vội vàng hỏi: “Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Đi tim kẻ đó!”
Cùng lúc đó, căn biệt thự sang trọng trước đây thuộc về Phạm Lợi Phong ở trung tâm thị trấn đã được Thấm Tư Phàm cài tạo thành khu văn phòng.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, Thẩm Tư Phàm ngồi ở bàn làm việc đang bận rộn giái quyết sự vụ.
“Két!”
Lúc này, cửa mờ.
“Tuyết Nhi, tôi hoàn thành xong công việc thì sẽ đi nghỉ ngơi!”
Thẩm Tư Phàm nói mà không ngẩng đầu lên.
Anh biết nhất định là Lâm Tuyết lại đến khuyên anh nên đi nghỉ ngơi sớm.
Nhưng Thẩm Tư Phàm vừa nói xong thì toàn thân liền không thế tự chủ mà bay lên.
Bay đến trước mặt người vừa bước vào cửa.
Lúc này Thẩm Tư Phàm mới ý thức được, người vừa vào cửa không phải Lâm Tuyết mà là hai người lạ mà anh ta không quen biết.
“Các người là ai?”
Thẩm Tư Phàm lo lắng nhìn hai người trước mặt, anh ta có thể cám nhận được hai người này tới đây với ý đồ xấu xa.
“Nói với Diệp Diệt Tiêu rằng chính ngọ ngày mai sư phụ của tôi muốn hắn đến bên cạnh Long Giang nhận lấy cái chết!”
“Nhớ kỹ, nếu hắn không tới thì tôi cam đoan tất cà các người đều sẽ chết!”
Nói xong, hai bóng người liền biến mất khỏi nơi đó fôi xuất hiện trở lại bên ngoài biệt thự.
Trong khoảnh khắc, thanh âm của hai người liền biến mất không dấu vết, cứ như thể chưa từng xuất hiện.
Đúng vậy, hai người này không ai khác chính là Lục Thiên Hành cùng đồ đệ của ông ta.
Nhìn thấy hai người rời đi giống như dịch chuyến tức thời, toàn thân Thấm Tư Phàm đêu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những lời của bọn họ khiến cho anh ta hiểu được hai người này muốn đến tìm Diệp Viễn báo thù.
Thẩm Tư Phàm có chút hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại ra bấm số của Diệp Viễn.
ở bên kia, Diệp Viễn đang cùng mấy người sở Vân Phi uống rượu.
Khi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tư Phàm, anh mới biết Lục Thiên Hành đã đến thành phố Tiềm Long, hơn nữa còn muốn anh ngày mai đi nhận chết.
Điều này khiến khóe miệng của Diệp Viễn khẽ lộ ra một nụ cười.
Đương nhiên, trong lòng anh kỳ thật cũng có một chút mong đợi.
Anh cũng muốn xem thử một nhân tài mới xuất hiện như anh cùng với nhân vật đệ nhất Hoa Hạ năm xưa rốt cuộc là ai mạnh hơn ai.
Ngay sau khi cúp điện thoại với Thẩm Tư Phàm, anh nhìn thấy một tin nhắn khác được gửi cho anh trên dark web.
Trên tin nhân cũng chỉ có một vài con số.
“Lục Thiên Hành đã đến Hoa Hạ!”
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Viển hơi thay đổi, Lâm Vãn Tinh lập tức hỏi.
“Không có chuyện gì!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, cũng không nói cho mọi người biết tin tức này.
Sau khi ăn mừng xong, Diệp Viễn báo mọi người trở về khách sạn, còn anh thì chuấn bị đi tìm Thấm Tư Phàm.
Tuy nhiên, vừa rời khỏi khách sạn thì anh đã nhìn thấy Thẩm Tư Phàm hoảng sợ lao ra khỏi xe.
“Diệp Viễn, hai người đó là ai? Bọn họ đã giết chết tất cà công nhân của chúng ta ở phía sau núi!’1
“Kẻ thù!”, Diệp Viễn thản nhiên trả lời hai chữ.
“Vậy nên Diệp Viễn anh định đi nghênh chiến hai người đó sao? Tôi thấy hai người đó có thực lực rất kinh khủng!”, Thẩm Tư Phàm lo lăng hỏi.
“Đương nhiên, cho dù bọn họ không tìm tôi thì tôi cũng sẽ đi tìm bọn họ!”, Diệp Viễn thán nhiên trá lời.
Mối thù ở Quỷ Môn, Diệp Viễn vân luôn khắc ghi trong lòng.
Ngày mai cũng nên chấm dứt chuyện này rồi.
“Nhưng…”
Thấm Tư Phàm còn muốn nói gì đó, lại bị Diệp Viễn cât ngang.
“Yên tâm, tôi nhất định có thể đánh bại hai kẻ đó. Hơn nữa chuyện này mình anh biết là được, đừng nói cho nqười khác!”