Diệp Viễn không cho nhóm Lâm Vãn Tinh đi cùng, bởi vì anh biết rõ.
Hiện tại tin tức anh và Lục Thiên Hành quyết chiến đã truyền đi, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong giới.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có vô số cao thủ lợi hại xuất hiện.
Mà thân thủ của nhóm Lâm Vãn Tinh không tốt, dẫn họ đi lỡ đâu lại cho một số người có ân oán với anh cơ hội ra tay với nhóm Lâm Vãn Tinh.
Đến lúc đó anh sẽ chẳng thế phân tâm bảo vệ mọi người được.
Diệp Viễn đã hạ quyết tâm, nhóm Lâm Vãn Tinh cũng không khuyên được gì.
Mọi người chỉ có thể thầm hy vọng Diệp Viễn đánh bại được Lục Thiên Hành, bình an trở về.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Diệp Viễn đã thấy Kiếm Vô Nhai đứng ở ngoài.
Mấy ngày không gặp, Diệp Viễn nhận thấy khí thế trên người Kiếm Vô Nhai đã thay đổi rất nhiều.
Có vẻ như võ công đã tăng lên không ít.
Lần này gặp mặt, Kiếm Vô Nhai không đấu võ với Diệp Viễn mà lạnh lùng cất lên vài chữ.
“Cần tôi giúp không?”
“Cần, giúp tôi báo vệ tốt người của tôi!”
“Được!”
Kiếm Vô Nhai gật đầu rồi đi vào khách sạn.
Có Kiếm Vô Nhai bảo vệ nhóm Lâm Vãn Tình, Diệp Viễn cũng hoàn toàn yên tâm.
Sau khi không còn lo lắng gì nữa, Diệp Viễn bắt taxi đến bờ Long Giang.
Lúc này.
Bên bờ Long Giang, đây vốn là đài quan sát thủy triều, bình thường lúc nào cũng có nườm nượp khách du lịch đến đây.
Nhưng giờ đây nơi này đã bị Lục Phiến Môn và chính phủ tỉnh Tiềm Long cai quản nghiêm ngặt.
Ngoài võ giả, tất cá du khách bình thường đều bị cấm không được vào.
Lúc này, cách đài quan sát thủy triều một trăm mét, phía trên Long Giang sóng lớn dạt dào.
Lục Thiên Hành ngồi khoanh chân trên không trung Long Giang như một pho tượng điêu khắc, tạo thành sự tương phàn rõ rệt với Long Giang đang cuộn trào.
“Trời ơi, đây chính là thực lực chân chính của Lục Thiên Hành, người vô địch nước Hoa Hạ năm xưa ư?”
“Thật sự vô cùng mạnh!”
Tại quàng trường phía sau đài quan sát thủy triều, vô số võ giả đến từ khắp nơi trên đất nước đã tụ tập.
Khi những võ già này nhìn thấy Lục Thiên Hành khoanh chân ngồi trên bầu trời Long Giang, ai nấy đều rất sốc.
Võ già bình thường cũng có thế bay lên trên không, nhưng ít nhất cũng phải trên cảnh giới Võ Vương, hơn nữa còn cần có nội khí hùng hậu giúp sức.
Mà ngồi khoanh chân trên không trung như Lục Thiên Hành lại càng cần có nội lực mà người thường không thể tưởng tượng được.
“Đó là đương nhiên, có tin đồn Lục Thiên Hành đã đột phá cánh giới Võ Thánh, đạt đến cánh giới Võ Đế trong truyền thuyết, trở thành sự tồn tại như thần tiên, điều này với ông ấy chỉ là trò trẻ con thôi!”, có võ giả giài thích.
“Cái gì? Đã đạt đến cảnh giới Võ Đế rồi ư? Thật không?”
“Vậy thì ông ấy phải mạnh nhường nào chứ?”
Trong giới võ đạo, Võ Đế là đinh cao, nghe đồn người đạt đến cánh giới Võ Đế có thề sống lâu hơn một trăm tuổi.
Còn có thể huy động sức mạnh của đất trời đế chống lại kẻ thù.
“Sức mạnh của Võ Đế không phải điều những người như chúng ta có thể hiếu được đâu!”
“Vậy xem ra trận chiến ngày hôm nay không cần phải đánh nữa rồi, tuy Diệp Diệt Tiêu mạnh thật, nhưng so với Lục Thiên Hành cảnh giới Võ Đê’ thì chắc cũng sẽ bị nghiền chết bằng một ngón tay thôi!”
Trước đây rất nhiều người còn mong chờ Diệp Diệt Tiêu và Lục Thiên Hành có thế đấu với nhau một trận, nhưng bây giờ sau khi thấy thực lực mạnh mẽ của Lục Thiên Hành, mọi người đều câm thấy Diệp Diệt Tiêu không đờ nối một chiêu của Lục Thiên Hành.
“Tiếc thật, tới đây vô ích rồi!”
“Cũng không được coi là vô ích, dù sao chúng ta cũng đã được thấy phong thái của cường giả tuyệt thế Lục Thiên Hành fôi!“
“Không biết Diệp Diệt Tiêu có đến tìm cái chết không nhì?”
“Chắc là không đâu, đối mặt với đối thủ mạnh như Lục Thiên Hành, chắc anh ta sẽ không đến tự rước lấy nhục đâu, có khi hôm qua đã chạy trốn rồi cũng nên!”
Thời gian dần trôi, ngày càng có nhiều võ giả tới tụ tập.
Trong đó có không ít gia tộc hàng dầu hoặc là những gia tộc võ đạo của vùng đất Lánh Đời.