Khi ông lão nhà họ Tiêu vừa giải thích cho mọi người về vấn đề trờ ngại trên con đường võ đạo xong.
“Rầm!”
Trên bầu trời lại vang lên một tiếng sấm rền.
Những đám mây đen kia hạ thấp hơn.
Dường như trong đó còn đang tập hợp một nguồn năng lượng đáng sợ.
Khiến cho người ta phải kinh hãi.
Và lúc này, ở bên ngoài khán đài Long Giang.
Diệp Viễn cũng vừa mới xuống xe taxi.
Vừa xuống xe, ánh mắt anh đã nhìn về phía những đám mây đen trên bầu trời xa xa, anh cũng có thể cảm nhận được nguồn năng lượng khủng khiếp dường như ẩn chứa bên trong những đám mây ấy.
“Lôi kiếp Võ Đế?”
Trong tích tắc, Diệp Viền biết ngay những đám mây đen này là điềm báo của lôi kiếp.
Nhìn thấy mây lôi kiếp này, Diệp Viễn cũng phải khâm phục thực lực mạnh mẽ của Lục Thiên Hành.
“Lục Thiên Hành quả nhiên mạnh như vậy, không ngờ ông ta lại đột phá vào lúc này, lại còn sắp độ lôi kiếp nữa!”
Mặc dù trong lòng rất khâm phục thực lực của Lục Thiên Hành, nhưng chính vì biết được cánh giới của ông ta, anh cũng thấy yên tâm hẳn.
Anh vẫn rất tự tin khi đối phó với một cao thủ cảnh giới Võ Đế.
Tất nhiên, dù Lục Thiên Hành có vượt qua được lôi kiếp Võ Đế, đạt tới một cánh giới hoàn toàn mới, Diệp Viễn vẫn tự tin mình sẽ đánh bại Lục Thiên Hành.
Bởi vì sau những ngày tu luyện vừa qua, cảnh giới của anh cũng đã đạt đến giai đoạn đính phong của Kim Đan.
Chi còn cách một cánh cửa sổ bằng giấy là có thể ngưng kết Nguyên Anh.
Chẳng qua anh mãi chưa thế xuyên qua được cánh cửa số giấy này.
Vì vậy anh mới muốn đánh một trận với Lục Thiên Hành, muốn tìm cơ hội đột phá từ trong việc chiến đấu.
Diệp Viễn không để ý tới lôi kiếp trên bầu trời nữa, quay đâu bước về phía lối vào.
Giờ phút này, bên ngoài lối vào đã có vô số người tập trung.
Những người này đều là người bàn địa hoặc ở các tỉnh lân cận đến, tất cả bọn họ đều tới đây để xem náo nhiệt.
Bởi vì trong này cấm người bình thường vào nên những người này đều tập trung ở bên ngoài cống.
Lúc Diệp Viễn tới, anh đã thay đổi đôi chút khuôn mặt của mình, vì anh không muốn bị quá nhiều người chú ý đến.
Bước vào cổng, Diệp Viễn biến một phần linh khí Thiên Địa trên người mình thành nội khí của võ giá, sau đó dễ dàng đi vào trong.
Sau khi vào trong, anh lặng lẽ tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Hiện tại vãn chưa đến giờ, anh muốn xem xem Lục Thiên Hành có thế vượt qua lôi kiếp Võ Đế hay không.
Nếu như ông ta chết dưới lôi kiếp Võ Đế, anh cũng không cần tốn sức đánh nhau với ông ta.
Sau khi Diệp Viễn vừa ngồi vào ghế, có một nhóm người đi tới trước mặt anh.
Dẩn đầu nhóm người này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuối, dáng người rất cao to.
Theo sau lưng ông ta là một nhóm nam nữ độ chừng hai mươi tuổi.
Diệp Viên nhìn lướt qua người đàn ông trung niên này, phát hiện ông ta có thực lực cảnh giới Võ Vương.
Còn những người sau lưng ông ta đều là võ giả cánh giới Đại Tông Sư.
Nhìn trang phục của những người này và hành động liên tục hòi người đàn ông trung niên của những người trẻ tuổi này.
Giúp cho Diệp Viễn biết được, những người này có lẽ là người của một gia tộc võ đạo nào đó được người lớn trong nhà dẫn ra ngoài mở mang tầm mắt.
Nhóm người này vừa đến, một cô gái trông khá ngây thơ khá cao, dáng người cũng rất đẹp, chỉ vào hàng ghế dưới mái che Diệp Viễn đang ngồi.
“Chú Trần, chúng ta ngồi ở đây đi ạ, ở đây ít người này!”
Người đàn ông trung niên kia nhìn lướt qua Diệp Viễn rồi gật ếâu.
“VỊ đạo hữu này, anh có ngại khi chúng tôi ngồi đây không?”
Cô gái bước lại gần hỏi Diệp Viền.
Anh chỉ gật đầu, không nói thêm gì.
Nhưng cô gái này vẫn chưa đi, mà ôm quyền tự giới thiệu với Diệp Viễn: “Chào anh, tôi tên là Trần Thanh Thanh, là người của chi nhánh nhà họ Trần ở Tây Bắc, xin hỏi đạo hữu tên gì?”
Khi Diệp Viễn đang chuẩn bị trả lời.
Một thanh niên bên cạnh cô gái lại lên tiếng trước.
“Thanh Thanh, em khách sáo với một võ già mới ở cảnh giới Tông Sư như thế làm gì!”