“Há? Không phái chú Trần đã nói gặp đồng đạo đều phải chào hỏi hay sao?”
Cô gái tên Trần Thanh Thanh có chút khó hiểu nhìn sang chàng trai.
“Khi nào gặp cao thủ thì mới cần như vậy. Người này chẳng qua chỉ ở cánh giới tông sư rác rưởi, không cần chúng ta phải làm như thế!”
Chàng trai trẻ khinh thường nói.
Diệp Viễn vừa mới chuyến hóa linh khí thiên địa thành nội khí võ giả cho nên mới bị chàng trai trẻ này hiếu lầm.
Xem anh chỉ là vỏ giã cành giới tông sư.
Đương nhiên vẫn còn có một nguyên nhân khác, chính là chàng trai trẻ này rất thích Trần Thanh Thanh.
Cho nên cậu ta tất nhiên không thích nhìn thấy Trần Thanh Thanh chủ động chào hỏi Diệp Viễn.
“Cho dù anh ta có là cảnh giới tông sư đi nữa thì chúng ta cũng nên chào hỏi người ta chứ, dù sao anh ta cũng chiếm nơi này trước”, Trần Thanh Thanh có chút bướng bỉnh nói.
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng nói với Trần Thanh Thanh: “Thanh Thanh, cháu phải nhớ rằng trong giới võ đạo thì kẻ mạnh luôn được tôn trọng, địa vị của nhà họ Trần ở Tây Bắc chúng ta trong giới võ đạo cũng không hề thấp”.
“Sau này cháu nhìn thấy cường giả thì tất nhiên cần chào hỏi như vậy, nhưng đối với loại võ giả chỉ đạt đến cảnh giới tông sư thì chúng ta không cần thiết phải tự hạ thân phận chào hỏi!”
Chàng trai trẻ cũng nói tiếp: “Đúng vậy, Thanh Thanh, chúng ta không cần thiết phải chào hỏi loại võ giả rác rưởi thế này”.
“Tuy rằng hắn chiếm cứ được nơi này, nhưng hiện tại chúng ta đã đến đây thì nơi này tất nhiên phải thuộc về nhà họ Trần chúng ta!”
Nói đoạn, chàng trai trẻ kia lại cực kỳ ngạo mạn nói với Diệp Viễn.
“Tên kia, nơi này bây giờ đã thuộc về nhà họ trần ở Tây Bắc chúng tôi, anh có thể cút được rồi!”
Nghe vậy, Diệp Viền khẽ cau mày.
Trong lúc Diệp Viên chuấn bị ra tay dạy cho đám kiêu ngạo này một bài học.
“Ầm!”
Thì đột nhiên trên không trung lại truyền đến tiếng sấm rền.
Tiếng sấm rền lớn đến mức khiến cho màng nhĩ của tất cả các võ giá có thực lực thấp kém đều bị chấn rách da chây máu.
Mà nhóm võ giả có thực lực mạnh mẽ cũng cảm
thấy tim đập rất nhanh vào lúc này.
Chỉ có Lục Thiên Hành ở dưới đám mây đen vẫn bình tĩnh đứng vững, bất động.
Nhưng nhìn thấy đôi lông mày hơi nhíu lại của ông ta thì cũng có thể thấy được lúc này ông ta đang vô cùng bất an.
“Chú Trần, đây chính là lôi kiếp võ đế sao?”
Mọi người của nhà họ Trần nhìn thấy cành tượng trước mắt, sắc mặt đều trở nên vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên đi đầu lúc này cũng vô cùng sửng sốt.
Ông ta khẽ gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là lôi kiếp tầng một mà cường giả đạt tới cảnh giới võ đế phải vượt qua”.
“Vậy thì khủng khiếp quá, chỉ nghe âm thanh cũng khiến người ta kinh hãi. Thật không biết Lục Thiên Hành này đã lợi hại đến mức nào rồi!”
“Chác đã sắp đạt tới cảnh giới bán bộ thần tiên!”, người đàn ông trung niên lẩm bẩm.
“Cũng không biết Diệp Diệt Tiêu hôm nay có dám tới không?”
“Tôi thấy chắc là không dám đâu, với trạng thái bán bộ thần tiên như Lục Thiên Hành hiện giờ thì đừng nói là Diệp Diệt Tiêu, cho dù là mấy siêu cấp cao thủ năm xưa xuất hiện thì e rằng cũng phái cân nhẳc kỹ lưỡng”.
“Ha ha! Một tên rác rưởi như Lục Thiên Hành mà bán bộ thần tiên cái quái gì chú? Các người có hiểu íâm gì về cảnh giới thần tiên rồi hay sao?”
Diệp Viễn vô cùng khinh thường nói.
Trong mắt của anh thì thực lực của Lục Thiên Hành chẳng qua chỉ mạnh hơn võ giả bình thường một chút mà thôi.
Đế đến được chữ “thần” thì còn cần một chặng đường dài hơn rất nhiều.
Lời nói của Diệp Viễn lập tức khiến mọi người của nhà họ Trần sửng sốt.
Diệp Viễn kiêu ngạo đến mức dám gọi Lục Thiên Hành là rác rười.
“Cái tên này muốn chết hay sao vậy?”
“Muốn chết? Tại sao lại muốn chết?”, Diệp Viễn khinh thường nói.
“Đối với loại người chỉ có cảnh giới tông sư rác rưởi như cậu thì Lục Thiên Hành chỉ cần một hơi liền có thể tiêu diệt, thế mà cậu còn dám đứng đây trơ tráo nói Lục Thiên Hành là rác rưởi, không phải muốn chết thì là gì?”
“Ha ha, loại rác rưởi như Lục Thiên Hành này nếu như muốn tiêu diệt tôi thì chì sợ còn phải về tu luyện thêm vài thập niên nữa!”, Diệp Viên khinh thường nói.
Lời nói của Diệp Viễn lại khiến mọi người của nhà họ Trần chấn động một lần nữa.
Sau đó, tất cá đều phá lên cười.
Ánh mât bọn họ nhìn Diệp Viễn giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.