Dưới ánh mắt hoặc giật mình hoặc ngạc nhiên hoặc khinh thường của tẩt cá mọi người.
Diệp Viễn vẫn đứng chắp tay sau lưng như cũ, từng bước từng bước đi về phía bên bờ sông.
Rất nhanh, Diệp Viễn đã đến được bờ sông, nhưng anh vẫn chưa dừng chân lại.
Anh vẫn sải bước chân đi, thế mà lại dẫm lên giữa không trung.
Cứ như vậy từ từ bước đi.
Rất nhanh, trong ánh mắt tập trung của tất cà mọi người, Diệp Viễn nhào người nhảy lên không trung bên trên sau đó đứng vững vàng trước mặt Lục Thiên Hành.
Lúc này, hai người đã giống như hai vị tiên nhân lạc giữa chốn hồng trần, đứng lơ lửng trong không trung.
“Diệp Diệt Tiêu, cậu còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi!”
Nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh và như thể không có gì xày ra của Diệp Viễn, Lục Thiên Hành không khỏi khen ngợi.
Ông ta cũng từng gặp qua vô số thanh niên tài tuấn, nhưng lại chưa từng có người nào có thề so sánh được với Diệp Viễn.
Nhất là bộ dáng không quan tâm thiệt hơn kia, nếu là ông ta khi còn trẻ có lẽ cũng không thể ung dung được như Diệp Viên.
Diệp Viễn gật đầu: “Tôi biết, nhưng ông lại yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!”
Lời này của Diệp Viễn làm cho Lục Thiên Hành ngây cả người, sau đó bật cười ha hà.
Dòng sông Long Giang nhưthế bị tiếng cười của Lục Thiên Hành tác động, cả mặt sông bắt đầu nổi sóng.
“Ha ha ha…”
Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm trở lại đây có người nói ông ta yếu.
Cho dù là đám người ở vùng đất Hư Vô năm đó, khi đối diện với ông ta cũng phải kiêng dè vô cùng.
Nhiều năm qua đi như vậy, không ngờ được hôm nay lại được nghe câu nói này từ miệng của một hậu sinh vãn bối.
Mà ờ phía xa, đám người xem trận đấu cũng đương nhiên nghe thấy lời nói ngông cuồng của Diệp Viễn.
Chuyện này khiến cho tất cà mọi người đều giật mình ngạc nhiên.
Lục Thiên Hành này là ai chứ, ông ta là một sự tồn tại vô địch trong giới võ đạo ở Hoa Hạ, cả Hoa Hạ
không có ai là đối thủ của ông ta.
Cuối cùng, nếu không phải vì đám kẻ mạnh siêu cấp cúa vùng đất Hư Vô kia ra tay.
Thì có lẽ Lục Thiên Hành sợ là đã sớm thông nhất cà giới võ đạo của Hoa Hạ rồi.
Nhưng bây giờ, một hậu sinh vãn bối như Diệp Viễn lại dám báo ông ta yếu.
“Tự coi mình là Diệp Diệt Tiêu thì có thể coi trời bằng vung à, dám nói Lục Thiên Hành yếu, đúng là tự tìm đường chết!”
“Ngu si!”
“Diệp Diệt Tiêu này được ghi tên lên bảng xếp hạng võ đạo là tự cho mình hơn người, không coi ai ra gì nữa à”.
“Haiz, người trẻ tuồi đúng là vẫn quá bộp chộp”.
Rất nhiều người đều cảm thấy Diệp Viễn hơi ngông cuồng, nếu như đối diện với Diệp Viễn là một võ già bình thường thì những lời như thế kia nói ra cũng chẳng sao, bọn họ cảm thấy là chuyện bình thường.
Nhưng mà đối diện với Lục Thiên Hành, lại dám nói ra những lời như thế, thì đúng là tự tìm chết.
“Ha ha ha, cậu thanh niên, cậu đú ngông, tôi rất thích!”
Lục Thiên Hành lại không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, ông ta còn câm thấy anh thú vị.
“Cậu thanh niên, trước đó cậu làm hỏng việc lớn của tôi, vốn dĩ hôm nay tôi muốn cậu đến đây chịu chết, nhưng mà bây giờ thì tôi đối ý rồi”.
“Bây giờ tôi cho cậu cơ hội nhận tôi làm thầy, tôi dần cậu đi thống nhất cả giới võ đạo của Hoa Hạ này, để cậu trở thành người đứng đầu của cá giới võ đạo Hoa Hạ!”
“Thế nào?”
Lục Thiên Hành bây giờ đúng là rất yêu thích và coi trọng Diệp Viễn.
Đương nhiên, chủ yếu còn là bởi vì Diệp Viễn còn trẻ như vậy đã có được cảnh giới và khí độ bất phàm, nghĩ đến sau này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Mà những năm gần đây bản thân Lục Thiên Hành nối danh khắp cá Hoa Hạ, ở nước ngoài cũng đã thu nhận rất nhiều đồ đệ, nhưng chưa từng có một người nào khiến ông ta hài lòng.
Mà sự xuất hiện của Diệp Viễn bồng nhiên làm ông ta nối lòng trân trọng người tài, muốn thu Diệp Viễn làm đồ đệ.
Hơn nữa, Lục Thiên Hành cũng có tính toán của riêng mình, chi cần Diệp Viễn bằng lòng nhận ông ta làm thầy, đi theo ông ta thì chắc chắn sẽ là một cánh tay đắc lực.
Đến lúc đó, khi ông ta thực thi một số kế hoạch của mình cũng sẽ như hổ thêm cánh.
Đám võ già có mặt tại đó vốn dĩ đang chờ đợi để xem cuộc quyết chiến có một không hai, thì bây giờ đều ngấn cà người.