Bây giờ ngoại trừ người thanh niên đứng bên cạnh Trân Thanh Thanh nhìn có vẻ khá là vui vẻ ra, người nhà họ Tiêu cũng đều vui mừng hân hoan.
Vốn đỉ còn lo lẳng Diệp Viễn sẽ nhận Lục Thiên Hành làm thây, nhưng bây giờ nghe thấy Diệp Viễn châm chọc Lục Thiên Hành là rác rưởi như thế.
Ông lão dẫn đầu của nhà họ Tiêu càng vui đến mức bật cười.
“Ha ha ha, hay, hay, hay lầm!”
Đối diện với lời mắng chửi của Diệp Viễn, lông mày Lục Thiên Hành hơi nhíu lại, đáy mât lóe lên sát ý.
Nhưng ông ta vẫn chưa định ra tay, mà lại lần nữa thử nói chuyện với Diệp Viễn.
“Nhóc con, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu nghĩ cho kỹ vào!”
“Nói thừa nhiều thế làm gì, ông đây lúc nào cũng nghĩ kỹ rồi, loại rác rưởi như ông, ông đây gặp đâu giết đấy”.
“Hôm nay ở đây chính là chỗ chôn thây của ông!”
Lời của Diệp Viễn vừa nói xong, sắc mặt Lục Thiên Hành sa sầm lại.
Trên người cũng bần ra vô số sát ý khủng khiếp.
Ùn ùn khuếch tán ra tứ phía.
Cách rất xa, tất cả võ giả đều cỏ thể cám nhận được sát ý cùng uy lực phát tán ra từ trên người Lục Thiên Hành.
“Diệp Diệt Tiêu này hôm nay chết chắc rồi!”
“Người thì ngông cuồng, nhưng lại không có bán lĩnh để ngông cuồng, vậy kết cục chắc chắn chỉ có con đường chết!”
Rất nhiều người đã phán tử hình cho Diệp Viễn.
“Được, nếu cậu đã một lòng muốn chết, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”
Nói xong, sát ý quanh người Lục Thiên Hành bỗng nhiên tụ lại hướng về phía Diệp Viễn.
Đối diện với sát ý khủng khiếp của Lục Thiên Hành.
Diệp Viễn vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, chẳng có động tĩnh gì.
Nhưng đúng vào lúc sát ý của Lục Thiên Hành sắp ngưng tụ thành thực thể thì trong người Diệp Viễn cũng thình lình nố ra khí thê’ mạnh mẽ có thế sánh ngang được với Lục Thiên Hành.
Chỉ chớp mắt đã đánh tan sát ý khủng khiếp của Lục Thiên Hành.
Khí thế mà Diệp Viên thình linh bộc phát ra làm cho Lục Thiên Hành cũng phải giật mình.
Nhưng một giây sau, sự giật mình trong thoáng
chốc đõ đã trở thành ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Diệp Viễn càng mạnh, thì ông ta càng có thể kiếm tra được uy lực cảnh giới mới của mình.
“Diệp Diệt Tiêu, hôm nay sẽ đế cho cậu trở thành người tế đạo của tôi sau khi tôi đột phá được cành giới Võ Đế”.
Lời vừa dứt, Lục Thiên Hành cử động cánh tay, sát ý khủng bố lúc nãy bị Diệp Viễn đánh tan.
Lập tức lại ngưng tụ về phía trước mặt ông ta, hơn nữa còn tạo nên một thanh trường thương màu trắng.
“Đi!”
Chi thấy Lục Thiên Hành vung tay, thanh trường thương màu trắng kia mang theo uy lực như thế phá nát bầu không, dùng tốc độ cực nhanh đâm về phía Diệp Viễn.
Do tốc độ quá nhanh, nơi trường thương đi qua phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Nhìn thấy thanh trường thương phá tan bầu không mang theo tiếng nổ ầm ĩ kia lao đến, Diệp Viễn bật cười khinh bỉ.
“Hừ, trò trê con!”
Chỉ thấy anh tùy ý vung tay nắm chặt thành quyền, ung dung từ từ đấy về phía trước.
“Rắc!”
Một âm thanh khó mà dùng ngôn từ diễn tà được vang lên.
Thanh trường thương màu trắng kia bị một quyền tùy ý trông vô cùng bình thường của Diệp Viễn đánh tan.
“Cái… sao có thể?”
Tất cà mọi ngưài nhìn thấy cánh này đều ngẩn người ra.
Bọn họ đương nhiên có thể cám nhận được uy lực khủng khiếp đi cùng với thanh trường thương của Lục Thiên Hành.
Nhưng bây giờ, lại bị Diệp Viễn dễ dàng đập tan.
Trong mắt Diệp Thiên Hành lúc này thoáng vẻ bàng hoàng.
Một thương này của mình dù có là đám lão quái vật của vùng đất Hư Vô kia cũng không dám trực tiếp tiếp chiêu, không ngờ Diệp Viễn lại đỡ được hơn nữa còn dễ dàng như thế.
Điêu này khiến cho Lục Thiên Hành không dám coi thường Diệp Viễn nữa, thực lực của người thanh niên này hình như còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Nhưng mà, cũng chỉ là không coi thường Diệp Viễn nữa mà thôi.
Dù gì chiêu vừa rồi của mình chí là một chiêu vô cùng bình thường.
Hơn nữa cũng không dốc hết sức.
“Nhóc con, thực lực của cậu khiến tôi rất bất ngờ”.
“Cậu cũng đã thành công gợi lên ý chí chiến đấu của tôi rồi, bây giờ, đế cậu được chứng kiến bán lĩnh thưc sư, ở Hoa Ha khônq có đối thủ của tôi”.