“Ầm!”
Trong giây lát Xích Luyện màu trắng đánh mạnh vào vị trí phía trên đan điền của Diệp Viễn.
Cú va chạm cực mạnh khiến cho Diệp Viễn bị đánh bay xa hàng trăm mét, nhưng Diệp Viễn vẫn duy trì tư thế ngồi không chút biến hóa.
Đá Địa Linh trong tay anh cũng không hề buông lóng.
Vào lúc này, nguyên anh trong đan điền đã bắt đầu ngưng kết ra 1 /10, tuyệt đối không thể làm gián đoạn việc cung cấp linh khí thiên địa.
Vì vậy, khi Diệp Viễn đối mặt với luồng lôi kiếp thứ nhất thì anh không hề lùi bước mà lựa chọn dùng chính thân thế đế chống đỡ.
Mặc dù thân thế của Diệp Viễn mạnh mẽ dị thường.
Nhưng đối mặt với thiên kiếp có lực phá hoại không thế tưởng tượng được.
Phòng ngự trên thân thế anh vẩn bị phá vỡ.
Lúc này, áo của Diệp Viền đã bị rách ra, để lộ làn da màu đồng cùng vùng bụng cháy đen.
Ngoài ra trên khóe miệng anh cũng chây ra dòng máu đỏ tươi.
Ngay luồng lôi kiếp thứ nhất đã làm cho anh bị thương.
Tất nhiên, lý do chủ yếu của việc này là bởi vì cánh giới của anh còn chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ, chí mới ở Kim Đan kỳ mà đã phải nhận thiên kiếp cho nên tất nhiên sẽ bị thương.
Nhưng dù vậy Diệp Viễn vẫn không nói một lời.
“Ha ha ha, để xem lần này ngươi sẽ chết như thế nào!”
Nhìn thấy Diệp Viễn bị Xích Liên làm bị thương, Lục Thiên Hành vô cùng hưng phấn.
“Ôi trời, Diệp Diệt Tiêu này không phải là quá mạnh rồi sao?”
ở phía xa, những người đang theo dõi trận chiến không khỏi cảm thấy vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy Diệp Viễn đã đỡ được một đòn đáng sợ của Xích Luyện.
“Hừ, cho dù có mạnh thế nào thì cuối cùng vẫn phải chết!”, có người cười nói.
Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng khí tức hủy diệt bên trong tầng mây kia.
Đối mặt loại khí tức hủy diệt tưởng như có thể hủy diệt thế giới này, mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn nhất định sẽ chết.
“Ầm!”
Lúc này, khí tức hủy diệt bên trong tầng mây dường như đã bị Diệp Viễn chọc giận.
Một thanh âm chấn động thiên địa lại vang vọng khắp nơi.
Khí tức hủy diệt bên trong tầng mây đen đột nhiên đánh xuống một đạo Xích Luyện màu xanh, tốc độ không gì sánh kịp, đánh thắng về phía Diệp Viễn.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đại địa đều bị ánh sáng màu xanh chiếu rọi.
“Mau lui lại!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, lão giã nhà họ Tiêu lại một lần nữa mang theo người nhà rút lui ra cách đó vài cây số.
Những võ giả khác tất nhiên cũng lựa chọn rút lui ngay lập tức.
Bởi vì mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức hủy diệt ẩn chứa trong Xích Luyện màu xanh này tựa hồ có thế hủy diệt hết thảy.
“Ầm!”
Xích Luyện màu xanh lại hung hăng đánh thẳng vào đan điền của Diệp Viễn.
Diệp Viễn bị thối bay xuống đáy Long Giang.
Những ngọn sóng lớn dâng đến tận bầu trời.
Mà luồng lôi kiếp này đã khiến cho bụng của Diệp Viên rách ra, máu thịt bay tứ tung, còn có thế nhìn thấy nội tạng bên trong.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không kêu một tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế thiền định, khoanh chân ngồi dưới đáy Long Giang, vẫn không buông đá Địa Linh trong tay.
Lúc này, Nguyên Anh trong đan điền của anh đã ngưng tụ ra một nửa.
Một lúc sau, toàn bộ mặt Long Giang bình tĩnh trở lại.
“Ha ha ha… Diệp Diệt Tiêu, cuối cùng cậu cũng sẽ phải chết trong tay tôi!”
Long Giang khôi phục bình tĩnh, nhưng Diệp Viễn vẫn không xuất hiện, Lục Thiên Hành liền điên cuồng cười lớn.
Ông ta cảm thấy lần này Diệp Viền châc chân phải chết, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Nhưng máy đen trên trời vẫn chưa tan, lúc này khí tức hủy diệt vẫn đang không ngừng ngưng tụ.
Rất nhanh, Lục Thiên Hành cũng chú ý tới một màn này, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
Theo lý mà nói, bây giờ Diệp Diệt Tiêu đã chết, khí tức hủy diệt cũng phải tiêu tán, nhưng tại sao lúc này khí tức hủy diệt vẫn ngưng tụ?
“Ầm!”
Vào lúc Lục Thiên Hành đang sững sờ, một thanh
âm kinh thiên động địa khác lại từ trong tầng mây đánh ra.
Luồng khí tức hủy diệt lại ngưng kết ra một Xích Luyện màu tím khổng lồ, mang theo tất cả khí tức hủy diệt hung hăng bố thẳng xuống Long Giang.
Trong nháy mắt, cà thiên địa đều bị chiếu rọi thành màu tím.