“Ra tay!”
Nhìn thấy đám người này như thể sói lạc vào đàn cừu, điên cuồng giết chóc võ giả của nước Hoa Hạ.
Mấy cao thú của Lục Phiến Môn cũng phản công ngay lập tức.
Song phương rất nhanh đã chiến đấu với nhau.
Chỉ là, số lượng cao thủ của hai bên quá mức chênh lệch.
Chi mới chớp mât, mấy cao thủ của Lục Phiến Môn đã bị đám người này đánh cho bị thương.
“Tiên sinh, chúng ta có cần ra tay không!”
Nhìn thấy người của Lục Phiến Môn đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa là sẽ thua trận.
Một cao thủ của nhà họ Tiêu liên lập tức quay sang hỏi ông lão của nhà họ Tiêu.
Ông Lão nhà họ Tiêu lại nói: “không cần, đám người này chết bao nhiêu người cũng chẳng liên quan đến chúng ta!”
“Bây giờ có người đi giết Diệp Diệt Tiêu, vậy thì chúng ta cứ ngồi quan sát tình hình, đợi sau khi Diệp Diệt Tiêu chết rồi thu mục đích của chúng ta cũng đã đạt được!’
“Vâng!”
Rất nhanh, cao thú của Lục Phiến Môn đã bị người của đoàn hiệp sĩ đánh thành trọng thương, người nào người nấy đều ói máu nằm gục trên mặt đất.
Mà đoàn hiệp sĩ này dường như không vội vàng giết người của Lục Phiến Môn.
Sau khi đánh trọng thương mấy cao thủ, bọn họ lại bắt đău điên cuồng giết chóc đám võ già đứng xung quanh.
Chỉ một lúc mà đã lại có vô số võ giả bị chết dưới bàn tay của đám người này.
“Ê, mấy đứa chúng mày giết người của nước Hoa Hạ tao như thế, đã hỏi qua ý tao chưa?”
Nhưng đúng vào lúc này, có một giọng nói vang vọng khắp cả bầu trời.
Một giây sau liền nhìn thấy từ phía xa có thanh kiếm đang lao đến, một thanh kiếm cùn.
Nơi mà thanh kiếm cùn đi qua, đám kẻ mạnh cành giới tương đương Võ Hoàng của đoàn hiệp sĩ và giáo phái Thái Dương đều đâu rơi máu chày.
Khi thanh kiếm cùn kia chém đứt cái đầu cuối cùng của cao thủ giáo phải Thái Dương, cán kiếm của nó đã bị một người nắm lấy.
Bóng người của Kiếm Vô Nhai từ từ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Kiếm Vô Nhai tay cầm trường kiếm, như một vị
chiến thần, đưa mắt nhìn về phía kẻ mạnh tương đương cảnh giới Võ Thánh của đoàn hiệp sĩ.
Lúc này, kè mạnh kia cũng nhìn về phía Kiếm Vô Nhai.
“Tao biết mày, trong thế hệ trẻ của giới võ đạo nước Hoa Hạ, mày có thể được xếp hàng thứ ba, mày cũng không tệ!”
Đối với người này, kẻ mạnh kia tương đối tán thưởng, Kiếm Vô Nhai lại coi như chẳng nghe thấy, chỉ lạnh lùng nói.
“Mày, đáng chết!”
Nói xong, thanh kiếm cùn trong tay Kiếm Vô Nhai quét ngang.
Cảm nhận được sát ý tỏa ra từ trên thân kiếm, trong mắt kẻ mạnh kia thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Kiếm pháp hay!”
Lời vừa dứt, cơ thề gã ta đã hơi lùi về phía sau một bước, vô cùng nhẹ nhàng né được một kiếm tưởng chừng rất bình thường nhưng lại cực nhanh của Kiếm Vô Nhai.
Một kiếm chém trượt, Kiếm Vô Nhai không hề dừng tay, cà người cũng tiến về phía trước một bước, lại quét thêm một kiếm nữa.
Nhưng vẫn bị kẻ mạnh kia né được.
Kiếm lại lần nữa chém hụt, Kiếm Vô Nhai không tiếp tục tấn công nữa.
Nhìn thấy hai chiêu của Kiếm Vô Nhai không làm gì được kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ, mà lúc này anh ta lại đứng ngẩn ra.
Đám võ giả có mặt tại đó đều cảm thấy khó hiểu.
Nhưng một giây sau, mọi người liền nhìn thấy bóng của “Kiếm Vô Nhai” đứng bất động tại chỗ kia từ từ tan đi.
“Tàn ành!”
Phân ứng đầu tiên của tất cà mọi người là nghĩ đến hai từ này.
Không sai, Kiếm Vô Nhai không phái là không cử động mà là đẩy tốc độ lên cao đến mức cực hạn.
Để lại tàn ảnh ở chỗ anh ta đứng lúc nãy.
Mà lúc này, Kiếm Vô Nhai thực sự đã cầm trường kiếm xuất hiện ở phía sau lưng của kè mạnh kia.
Lại là một kiếm dứt khoát không hoa mỹ nhưng tốc độ vô cùng nhanh mang theo sát ý chém về phía cần cổ của kẻ mạnh kia.
Nhưng vào lúc thanh kiếm cùn sắp chạm đến cần cổ của người kia, cơ thế của gã ta lại khẽ di chuyến về phía trước một bước.
Kiếm cùn chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là đã có thể cắt qua được cần cố của người kia.
Lại một kiếm chém hụt, giọng nói của kẻ mạnh kia
cũng đồng thời vang lên.
“Tốc độ rất nhanh, nhưng muốn giết được tao, thì còn non lắm!”