“Người phàm rác rưởi, cút đi!”
Chỉ nghe thấy một tiếng quát đầy giận dữ của kẻ mạnh bên đoàn hiệp sĩ vang lên, một luồng ánh sáng thần thánh nháy mắt khóa kín không gian xung quanh Kiếm Vô Nhai.
Giây phút khi Kiếm Vô Nhai bị giam cầm, thanh trường thương trong tay gã ta đồng thời đâm tới.
Đối mặt với cây trường thương đột ngột đâm tới, Kiếm Vô Nhai bật cười, cười vô cùng vui vẻ.
Nhưng nụ cười của Kiếm Vô Nhai lại khiến cho kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ giật bắn, không biết vì sao, gã ta cảm nhận được sự quỷ quyệt trong nụ cười kia.
Nhưng lúc này gã ta đã không còn kịp để suy nghĩ thêm gì nữa, trường thương trong tay đã cách ngực của Kiếm Vô Nhai không đến 10 cm nữa rồi.
Chỉ cần giết chết Kiếm Vô Nhai, gã ta sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.
Nhưng chính vào lúc khi trường thương chỉ còn cách Kiếm Vô Nhai không đến 5cm nữa thì nó lại dừng khựng lại, không thể nhúc nhích thêm một phân.
Bởi vì lúc này, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Kiếm Vô Nhai, một bàn tay thon dài đang nắm chặt lấy trường thương của gã ta.
Người này không phải ai khác, chính là Diệp Viễn.
Lúc nãy anh còn đang tập trung tinh thần để giúp Nguyên anh luyện hóa Xích Luyện màu tím.
Kết quả cao thủ người Oa lại đột nhiên tấn công.
Mà lúc đó anh đang trong thời điểm mấu chốt để luyện hóa Xích Luyện kia, nên dự định cố chịu đòn tấn công của kẻ mạnh người Oa.
Nhưng khi cao thủ người Oa kia xông đến chỉ còn cách anh không đến mười mét.
Nguyên anh trong cơ thể anh đột nhiên bộc phát ra một luồng Xích Luyện màu tím chứa năng lượng hủy diệt.
Dứt khoát đánh cho gã người Oa kia tan thành tro bụi.
Không bị bên ngoài làm phiền nữa, Diệp Viễn liền bắt đầu tập trung luyện hóa luồng Xích Luyện màu tím kia.
Cuối cùng, mất hơn mười phút, anh đã hấp thu hết linh khí Thiên Địa trong Đá Địa Linh, cuối cùng hỗ trợ Nguyên anh luyện hóa thành công.
Trong chớp mắt khi luồng Xích Luyện màu tím kia được luyện hóa xong, cảnh giới của Diệp Viễn đã từ Nguyên anh Sơ kỳ thăng cấp lên thành Nguyên anh Trung kỳ.
Hơn nữa vết thương trên người cũng đã hoàn toàn hồi phục lại.
Vừa mới đến được Nguyên anh Trung kỳ, Diệp Viễn thoáng cảm nhận đã phát hiện ra Kiếm Vô Nhai và một kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ đang đánh nhau ở bên ngoài.
Anh liền ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Kiếm Vô Nhai, cứu được Kiếm Vô Nhai trong lúc anh ta đã mất đi hoàn toàn sức chống cự.
“Diệp Diệt Tiêu? Anh ấy chưa chết?”
Nhìn thấy Diệp Diệt Tiêu vẫn còn sống, tất cả mọi người đều ngạc nhiên hết sức.
Nhất là ông lão nhà họ Tiêu, khi ông ta nhìn thấy Diệp Viễn vẫn còn sống, sắc mặt đã đen xì như than.
Đương nhiên, bây giờ người vui nhất không ai khác ngoài người của Lục Phiến Môn và Trần Thanh Thanh đang nấp ở một góc xa kia.
Chỉ cần Diệp Viễn còn sống, vậy thì tất cả bọn họ đều sẽ được cứu.
Trước đó bọn họ đã từng được chứng kiến sức mạnh của Diệp Viễn.
Mặc kệ mọi sự ngạc nhiên của những người xung quanh.
Diệp Viễn khẽ nói với Kiếm Vô Nhai.
“Vất vả rồi!”
Kiếm Vô Nhai chỉ thoáng mỉm cười, cũng không đáp lại.
Diệp Viễn lúc này mới quay đầu lại nhìn kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ.
Kẻ mạnh kia sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Viễn thì biến sắc.
“Mày... mày vẫn còn sống...”.
Chỉ là lời nói của gã ta mới nói được một nửa, Diệp Viễn đã vung tay lên, người nọ lập tức bị đánh văng ra xa.
Sau khi lộn vòng mấy vòng trong không trung, mới đập mạnh xuống đất.
Lực va chạm mạnh đến nỗi làm cho mặt đất bị lún thành một hố sâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!