Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Khi thần cái Kiềm Tây văng ra ngoài.  

             Ngoại trừ con rối cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong mạnh nhất còn đứng bên cạnh quan tài.  

             Những con rối còn lại đều lao vút đi đuổi theo thần cái Kiềm Tây.  

             Nhìn thấy cảnh này, Mông Long khẽ lắc đầu, thở dài nói.  

             “Hầy, tôi đã nhắc ông trước rồi, đáng tiếc ông không chịu nghe!”  

             Ông ta biết một khi những con rối này đuổi theo người nào đó, chúng sẽ đuổi tới cùng mới chịu dừng.  

             Khi nãy thần cái Kiềm Tây đã bị thương do lực bắn ngược từ quan tài, bây giờ lại bị mười mấy con rối cảnh giới Võ Hoàng đuổi giết.  

             Có thể nghĩ ra kết cục như thế nào rồi.  

             “Ha ha ha, lão ăn mày, mấy năm trước ông giúp tôi một lần, không ngờ hôm nay ông lại giúp tôi thêm một lần nữa!”  

             Vào lúc này, một giọng nói to rõ chợt vọng lại từ trong khu rừng cách đó không xa.  

             Mọi người ngoảnh đầu lại, trông thấy một ông lão có vóc dáng thấp bé xuất hiện trong rừng.  

             Người này chỉ đi vài bước đã tới bên cạnh chiếc quan tài kia.  

             Khi thấy có thêm một cao thủ cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong xuất hiện, Mông Long lại tiếp tục thay đổi sắc mặt.  

             Rõ ràng ông ta cũng đến vì chiếc quan tài này.  

             Hiện tại những con rối khác đều đang đuổi giết thần cái Kiềm Tây.  

             Ở đây chỉ còn lại những người có thực lực thấp như họ với một con rối.  

             Nếu người này cướp được quan tài, có lẽ sẽ thật sự có thể thành công.  

             Nghĩ tới đây, Mông Long vội vàng đi tới cúi người nói với ông lão kia.  

             “Tại hạ Mông Long đến từ gia tộc họ Mông, xin chào tiền bối ạ!”  

             Ông ta biết rõ ông lão này có thực lực mạnh hơn thần cái Kiềm Tây rất nhiều.  

             Bởi vậy, ông ta nhất định phải ngăn cản được người này, chờ đến khi con rối đuổi giết thần cái Kiềm Tây quay lại.  

             “Ồn quá!”  

             Nhưng ông lão này lại không thèm nhìn Mông Long, chỉ lạnh lùng khịt mũi một tiếng.  

             Ông ta vung tay lên, một luồng khí kình vô cùng mạnh đánh về phía Mông Long.  

             Mặt Mông Long lập tức biến sắc, theo bản năng ông ta muốn lùi về sau, nhưng một giây sau ông ta lại kinh hãi phát hiện ra mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.  

             Bởi vì không biết từ khi nào không gian quanh người ông ta đã bị giam cầm.  

             “Khí vực của cao thủ cảnh giới Võ Thánh!”  

             Mông Long lập tức nghĩ tới một đáp án.  

             Đáng tiếc đã quá muộn, lúc này luồng khí kình mà ông lão đánh ra chỉ còn cách ông ta chưa tới một mét.  

             Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong luồng khí kình ấy, Mông Long hoàn toàn tuyệt vọng.  

             “Bốp!”  

             Nhưng khi Mông Long tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết, bỗng có một âm thanh lanh lảnh vang lên.  

             Luồng khí kình tấn công về phía Mông Long đột nhiên tan biến.  

             Cùng lúc đó, một viên đá rơi xuống dưới chân Mông Long.  

             Khi viên đá này rơi xuống chân Mông Long, khí vực giam cầm ông ta cũng lập tức biến mất.  

             Mông Long cũng có thể cử động trở lại.  

             Bỗng dưng có thể cử động khiến Mông Long sững sờ.  

             Ông lão kia cũng ngạc nhiên, đôi mắt chim ưng của ông ta liếc nhìn xung quanh, muốn tìm xem rốt cuộc ai là người ra tay giúp Mông Long.  

             Có điều sau khi nhìn lướt qua xung quanh một lần, ông ta phát hiện đám người song đao Tây Bắc cũng đang trông rất mờ mịt.  

             Hơn nữa thực lực của những người này chỉ mới cảnh giới Võ Hoàng sơ kỳ, không thể nào phá giải được khí vực của ông ta.  

             Còn nhóm Trần Thanh Thanh thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Võ Vương, càng không thể là họ ra tay.  

             Cuối cùng, ánh mắt của ông ta tập trung về phía Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình cách đó rất xa.  

             Khi thấy trên người hai người không có một chút nội khí nào, ông ta lập tức lướt qua hai người họ.  

             Ông lão bỏ qua Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình không hề chú ý tới hình ảnh anh đang nghịch mấy viên đá nhỏ trong tay.  

Nhấn Mở Bình Luận