Nói xong, Diệp Viễn liền dẫn Lâm Vãn Tình xoay người đi về phía tượng đất binh sĩ ở phía xa kia.
Đối với tượng đất binh sĩ này, Diệp Viễn kỳ thực vẫn rất tò mò.
Lúc này, Mông Mục Chi đã tháo bỏ dây xích trên người mình, đang dùng dây xích để quấn lên người tượng đất binh sĩ kia một lần nữa.
Thấy Diệp Viễn đi đến, Mông Mục Chi vội vàng khom lưng chào anh.
“Diệp tiên sinh!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu xong, ánh mắt liền nhìn về phía tượng đất binh sĩ.
Khi quan sát tượng đất binh sĩ ở khoảng cách gần thế này, Diệp Viễn lại càng cảm thấy nó mang đến cho anh một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa, lúc này Diệp Viễn lại càng cảm nhận được một cách rõ ràng hơn linh khí trời đất đậm đặc được phát tán ra từ trên người nó. Mà bên trong cơ thể của tượng đất binh sĩ, hình như có một vật gì đó vô cùng quen thuộc đang gọi anh.
Bất giác, Diệp Viễn lại lần nữa mở mắt nhìn thấu ra, muốn nhìn rõ rốt cuộc bên trong đó có thứ gì lại khiến anh cảm thấy quen thuộc đến mức này.
Nhưng khi Diệp Viễn thi triển mắt nhìn thấu, tượng đất binh sĩ này lại đột nhiên run lên bần bật.
Đồng thời trên người nó lại càng phát ra khí tức ngập trời, dần dần tràn ra khắp tứ phía.
Mông Mục Chi đứng gần với tượng bất binh sĩ nhất cho nên là người đầu tiên bị luồng khí thế cuồn cuộn kia đánh bay.
Mà Lâm Vãn Tình ở phía sau lưng Diệp Viễn cũng đồng thời bị hất văng ra ngoài.
Nhưng may là luồng khí thế này chỉ hất hai người bọn họ ra xa chứ không hề gây ra bất kỳ tổn thương gì cho bọn họ.
Mà lúc này, cả người Diệp Viễn gần như không hề có ý thức với tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh mình.
Anh lúc này, cơ thể đang run lên bần bật, trên mặt toàn là biểu cảm cùng cảm xúc đau đớn.
“Diệp Viễn!”
Nhìn thấy trạng thái khác lạ của Diệp Viễn, Lâm Vãn Tình thầm giật mình, muốn lao về phía anh.
Nhưng lại bị Mông Mục Chi giữ lại.
“Cô Lâm đừng làm phiền, đây có lẽ là một lần cơ duyên của Diệp tiên sinh!”
Mông Mục Chi cực kỳ phấn khích nói.
“Theo như những ghi chép trong cuốn sách cổ của tộc Mông Thị chúng tôi, bên trong cơ thể tượng đất binh sĩ này bao hàm một lượng cực lớn linh khí đất trời, phàm là người có duyên được tượng đất binh sĩ cho phép thì có thể khiến tượng đất binh sĩ chủ động giao ra linh khí đất trời cho người có duyên hấp thu!”
“Bây giờ xem ra, Diệp tiên sinh hẳn là đã nhận được sự cho phép của tượng đất binh sĩ, cho nên nó mới chủ động tán hết linh khí đất trời trên người mình ra để cho Diệp tiên sinh hấp thu!”
Nghe thấy lời giải thích của Mông Mục Chi, Lâm Vãn Tình bán tín bán nghi, nhưng mà lúc này nhìn thấy cơ thể của Diệp Viễn đã bình thường trở lại, hơn nữa khí thế trên người dường như cũng đã xảy ra đột biến.
Lâm Vãn Tình lúc này mới thoáng yên tâm một chút.
Lúc này, Diệp Viễn quả thực đang hấp thu linh khí đất trời được phát tán ra từ trên cơ thể tượng đất binh sĩ.
Chẳng qua là khi mới hấp thu được một nửa, Diệp Viễn bỗng mở bừng mắt ra.
Phất tay một cái, linh khí tản ra từ trên người tượng đất binh sĩ kia đột nhiên quay ngược trở về trên người nó.
Vốn dĩ có thể tượng đất còn đang run lên, giờ cũng đã ngừng lại.
Nó hình như được làm từ đất sét, trên cái đầu vốn dĩ lưu lại đầy những vết tích của thời gian, giờ này lại từ từ chuyển động.
Đôi mắt được làm từ đất sét kia vậy mà lại nhìn thẳng về phía Diệp Viễn.
Dường như trong đó chứa đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Tôi không thiếu chút linh khí đất trời này, nó vốn dĩ là thuộc về các người!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!