Thanh kiếm nhỏ kia mặc dù rất nhỏ, nhưng có vẻ như nó có thể dung nạp được rất nhiều.
Giống như một con cá kình đang uống nước, thanh kiếm nhỏ kia vậy mà lại hấp thu bằng sạch sát khí điên cuồng và tử khí tràn ra từ trên người Trần Thanh Thanh.
Đại khái mười mấy giây sau, thanh kiếm kia cuối cùng cũng đã ăn no.
Cả thân kiếm phát tán ra luồng khí tức tử vong khiến người khác nhìn mà run sợ.
“Đi!”
Lúc này, Trần Thanh Thanh tay không đẩy về phía trước.
Thanh kiếm kia liền từ từ lắc lư bay về phía Diệp Viễn đang bị nhốt bên trong tấm lưới kiếm.
Mấy giây sau, thanh kiếm nhỏ màu sắc ảm đạm kia đã xuất hiện ở phía sau của tấm lưới kiếm.
Giây phút khi thanh kiếm nhỏ kia sắp chạm đến nơi, lưới kiếm dày đặc kia như thể gặp phải một vật gì đó rất khủng khiếp mà kêu lên ong ong, sau đó như mất hết sức mạnh mà rớt cả xuổng đất.
“Một kiếm ra, vạn kiếm thần phục? Không tệ, không ngờ các người còn có cả loại bản lĩnh này!”
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Viễn khẽ lộ một nụ cười.
Nhưng Trần Thanh Thanh lại không hề hé răng, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn.
Mà lúc này, ánh mắt Diệp Viễn cũng nhìn về phía thanh kiếm nhỏ kia.
Thanh kiếm nhỏ kia dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, trên thân kiếm càng phát tán ra khí tức tử vong khủng khiếp, sau đó bao trùm lấy Diệp Viễn.
“Vậy mà lại là một Linh Khí cực phẩm, chẳng trách lại có uy thế như vậy!”
Ngay sau đó, Diệp Viễn lại lắc đầu: “Đáng tiếc, năng lực của người thi triển kiếm quá kém, hầu như không thể thi triển ra được hết uy lực của Linh Khí cực phẩm!”
“Hừ, nhưng cũng đủ để giết chết anh!”
Lúc này, Trần Thanh Thanh quát to một tiếng.
Diệp Viễn lại khẽ mỉm cười.
“Nếu đã như vậy, thì để tôi thử xem Linh Khí cực phẩm này có thể giết được tôi hay không!”
Một giây sau, Diệp Viễn từ từ nhấc bàn tay lên, vươn ra một ngón tay, khẽ chạm nhẹ một cái.
Mặc dù cú chạm này của Diệp Viễn rất bình thường, nhưng ai cũng không biết được nó bao hàm bao nhiêu sức mạnh khủng khiếp.
“Ong!”
Thanh kiếm nhỏ kia dường như cảm ứng được sự khủng khiếp của cái chạm này, trên thân kiếm bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu ong ong.
Một giây sau, thanh kiếm nhỏ kia bỗng nhiên như một vệt sáng trong đêm đen, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía ngón tay của Diệp Viễn.
“Keng!”
Một tiếng khẽ vang lên, một kiếm một chạm, vừa va vào nhau đã tách ra.
“Linh Khí cực phẩm, cũng chẳng qua như vậy!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, hai tay lại chắp sau lưng, xoay người đi về phía Lâm Vãn Tình.
Mà thanh kiếm kia vẫn treo lơ lửng ở giữa không trung, không hề chuyển động.
“Chuyện gì vậy?”
Trần Thanh Thanh thoáng ngẩn ra, theo lý mà nói, cô ta đã dùng đến Linh Khí cực phẩm của nhà họ Trần rồi, cho dù không thể giết được Diệp Viễn, cũng chắc chắn có thể làm cho anh bị thương nặng.
Nhưng bây giờ Linh Khí cực phẩm kia chỉ va chạm nhẹ một cái với Diệp Viễn, rồi đột nhiên lại không chuyển động nữa.
Trần Thanh Thanh hơi khó hiểu, vội vàng đi lên xem xét tình hình.
Chỉ là, khi cô ta vừa mới đi gần đến nó.
“Rắc!”
Trên thân thanh kiếm nhỏ kia lại truyền ra một âm thanh giòn giã.
Sau đó trong ánh mắt bàng hoàng của Trần Thanh Thanh, thân kiếm xuất hiện một vết nứt.
Mà vết nứt này lại dùng một tốc độ cực nhanh bắt đầu vỡ nát ra.
Cuối cùng, cả thanh kiếm đã bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi thẳng xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!