“Phập phập phập…”
Một phút tiếp theo, nắm đấm của Diệp Viễn không ngừng giáng lên người ông lão dẫn đầu.
Mỗi lần, trước người ông lão đề xuất hiện một làn hoa quang, ngăn chặn cú đấm mang theo sức mạnh khủng bố của Diệp Viễn.
Tuy mỗi lần đều được hoa quang chặn được, tuy Diệp Viễn không đánh thương được ông ta, nhưng trong lòng ông lão lại cực kỳ bực bội.
Vì những hoa quang này đều là do thần huy quang minh mà ông ta mượn được biến hóa ra.
Vốn dĩ ông ta muốn dùng những thần huy quang minh này thi triển thủ đoạn thần giáo Quang Minh của họ, dùng để giết Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn không cho ông ta cơ hội thi triển thủ đoạn.
Cứ vậy từng quyền liên tiếp tấn công lên người ông ta.
Lúc này thần huy quang minh trên người ông ta cũng lãng phí mất một nửa, nếu cứ để Diệp Viễn tiếp tục tấn công như vậy.
Sợ rằng thần huy quang minh sẽ hoàn toàn tiêu hao hết sạch.
Đến lúc đó không còn thần huy quang minh, sợ rằng không cần Diệp Viễn ra tay, ông ta cũng sẽ vì thần huy quang minh tiêu hao hết mà mất sinh cơ.
Càng nghĩ, ông lão càng tức, càng khó chịu.
Ông ta muốn tránh đòn tấn công của Diệp Viễn, thi triển thủ đoạn, nhưng tốc độc của Diệp Viễn quá nhanh.
Không đợi ông ta có chút phản ứng nào, nắm đấm của Diệp Viễn đã tấn công đến.
“Phập!”
Sau khi bị Diệp Viễn tấn công lần nữa, ông lão liền quát lên với bốn người khác ở phía xa.
“Ngăn hắn lại!”
Lúc này đương nhiên bốn người đó cũng nhìn ra sự cường mạnh của Diệp Viễn, họ đều hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy.
Đến lúc thần huy quang minh trong cơ thể ông lão dẫn đầu tiêu hao hết sạch, thì họ hoàn toàn không có cơ hội giết Diệp Viễn nữa.
Nghĩ đến đây, mấy người thúc động chút thần huy quang minh trong cơ thể, đều xông về phía Diệp Viễn.
Muốn tranh thủ chút cơ hội cho ông lão dẫn đầu thi triển thủ đoạn của thần giáo Quang Minh.
Nhưng Diệp Viễn lại cười khinh thường, quay người tiện tay tấn công mấy quyền về phía bốn người này.
Bốn người vốn đã như nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn đây.
Lại làm sao có thể đỡ được cú đấm của của Diệp Viễn.
“Phập phập…”
Bốn tiếng bức bối liên tiếp vang lên.
Cơ thể của bốn người này lập tức nổ tung.
Mưa máu văng khắp đất.
Nhưng, lúc Diệp Viễn ra tay tấn công bốn người, cuối cùng cũng tranh thủ được cho ông lão dẫn đầu một chút thời gian.
Lợi dụng chút thời gian này, cuối cùng ông lão dẫn đầu cũng thi triển ra một chiêu cường mạnh nhất mà bây giờ ông ta có thể thi triển.
“Thuật triệu hồi đại thiên sứ!”
Diệp Viễn vừa quay đầu, thì nhìn thấy trước mặt ông lão lại ngưng kết ra một bóng hình thiên sứ có sáu cánh sau lưng toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, tràn đầy uy nghiêm vô thượng, tay cầm kiếm.
Lúc này, ông lão tức giận nhìn Diệp Viễn, khuôn mặt mang theo sát ý sâu đậm.
“Dị giáo đồ đáng chết, chuẩn bị đón nhận cơn giận của đại thiên sứ vĩ đại của chúng tôi đi!”
Diệp Viễn liếc nhìn hư anh thiên sứ khổng lồ đó một cái, thản nhiên nói.
“Cũng ra gì đấy!”
“Nhưng nơi này là nước Hoa Hạ, không phải thứ rác rưởi như các người xuất hiện!”
Nói xong, Diệp Viễn động bàn tay, vô số thiên linh địa chí cuồng bạo không ngừng ngưng tụ trước người anh.
Chỉ lát sau, trước mặt Diệp Viễn đã ngưng tụ ra một chưởng ấn khổng lồ.
“Đi!”
Lúc chưởng ấn được ngưng kết thành hình, Diệp Viễn tùy tiện đẩy tay ra, chưởng ấn khổng lồ đó liền đập về phía hư ảnh thiên sứ khổng lồ đó.
“Thuật đại thiên sứ, hủy diệt!”
Ông lão thấy vậy cũng quát lớn một tiếng.
Sáu cái cánh phía sau hư ảnh đại thiên sứ trước ông ta hành động, vung trường kiếm, mau chóng chém ngang về phía chưởng ấn khổng lồ đó.
Trong phút chốc, đường kiếm của hư ảnh đại thiên sư chém trúng chưởng ấn.
“Phụt phụt!”
Một tiếng khẽ vang lên, như âm thanh của thứ gì đó bị cắt vỡ.
Chưởng ấn đó lập tức bị chém tan, hóa thành vô số linh khí thiên địa dày đặc.
“Hừ, còn vọng tưởng muốn đối kháng với hư ảnh đại thiên sứ tôn quý, đúng là không tự lượng sức!”
Ông lão dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, không nhịn được chế giễu một tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!