Bởi vì thời gian lâu dài, di chứng khí lạnh của thân thể sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tất cả các cơ quan sẽ trải qua nhiều luồng khí lạnh như băng và ăn mòn xương cốt hơn, khi thân thể không chịu được nữa thì chủ nhân của cơ thể sẽ lạnh đến mức hoàn toàn mất đi ý thức và tri giác.
Tựa như biến thành một nguồn tỏa ra khí lạnh, không ngừng ngưng kết mọi vật thể xung quanh thành băng cho đến khi chết.
Nếu muốn sống sót thì nhất định phải làm chậm tốc độ tỏa ra khí lạnh của tất cả các cơ quan trong cơ thể.
Sau đó sẽ phối hợp với các công pháp tương ứng, từ từ kiểm soát luồng khí lạnh đó.
Mà tình trạng hiện tại của Văn Văn, rõ ràng di chứng do thân thể cực lạnh của cô ta đã trở nên rất nghiêm trọng.
Nó đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Chủ yếu chính là do trước đây chưa thể kiểm soát tốt, hơn nữa còn sử dụng một loại thuốc chỉ trị ngọn chứ không tận gốc để áp chế luồng khí lạnh.
Theo thời gian trôi qua, luồng khí lạnh bị áp chế không ngừng tích tụ trong cơ thể.
Giống như một quả bóng đã vốn đầy nước mà còn tiếp tục đổ thêm vào.
Cuối cùng khi đạt đến cực hạn chịu đựng của quả bóng, nó sẽ hoàn toàn nổ tung.
Vốn dĩ tình trạng này gần như thần tiên cũng khó cứu.
Nhưng cô gái này thật sự rất may mắn khi gặp được Diệp Viễn.
Nếu như trước kia, Diệp Viễn có thể sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ đã biết cô gái tên Văn Văn này có thân thể cực lạnh, khó có thể tìm thấy giữa hàng trăm triệu người.
Anh đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.
Hơn nữa, nếu để khí lạnh trên người Văn Văn tỏa ra thì chỉ sợ mọi người trong xe này đều sẽ chết cóng.
Ngay sau đó, Diệp Viễn di chuyển bàn tay, hung hăng vỗ mạnh lên người Văn Văn.
"Cậu làm gì vậy?"
Nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, chú Vương cảm thấy kinh hãi.
Cho rằng Diệp Viễn là sát thủ, sẽ tấn công Văn Văn.
Sở Dương ngồi ở ghế sau cũng lớn tiếng hét lên.
"Thằng nhóc này, anh cmn đang làm cái gì vậy?"
Gần như cùng lúc đó, lòng bàn tay của chú Vương đánh mạnh vào sau lưng Diệp Viễn.
"Ầm!"
Tuy nhiên, khi một chưởng của chú Vương dừng trên lưng Diệp Viễn, ông ta đã bị một lực phản vô cùng mạnh mẽ đánh bay ra bên ngoài.
"Chú Cung, giết anh ta!"
Sở Dương thấy vậy thì cũng lớn tiếng hét lên với chú Cung.
Nhưng chú Cung vẫn đứng im không nhúc nhích, bởi vì ông ta biết rất rõ Diệp Viễn là cao thủ.
Một cao thủ rất lợi hại.
Một cú đấm của chú Vương cũng không gây ra bất cứ tổn thương gì đến Diệp Viễn, một chưởng của anh cũng mạnh mẽ dừng trên người Văn Văn.
Một tiếng “ầm”!
Trên người Văn Văn đã hình thành một lớp băng thật dày, bị một chưởng của Diệp Viễn vỗ vào làm cho vỡ ra bốn phía.
Mà lúc này, chú Vương đang chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó lại tung một chưởng đánh về phía Diệp Viễn.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói.
"Nếu chú muốn cô ấy chết thì cứ ra tay đi!"
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng và khí thế đáng sợ tỏa ra từ trên người Diệp Viễn, chú Vương cố gắng dừng lại.
Lúc này, Diệp Viễn lại quay đầu một lần nữa, tiện tay động một cái, trên đầu ngón tay xuất hiện mấy cây kim bạc.
Mà trên đầu những cây kim bạc này còn lưu lại dấu vết của ngọn lửa Nguyên Anh đang đốt cháy.
"Đi!"
Chỉ thấy Diệp Viễn tùy ý vung tay lên, những cây kim bạc kia bắn ra, dừng trúng một số huyệt vị quan trọng trên người Văn Văn.
Sau đó, chú Vương và những người khác đều nhìn thấy rõ ràng, trên người Văn Văn phát ra tiếng “xèo xèo”, giống như miếng băng lạnh bị ngọn lửa thiêu cháy.
Khi âm thanh “xèo xèo…” không ngừng vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!