Nhưng người đàn ông trung niên lại không giải thích cái gì, mà tiếp tục nói.
"Còn có người của đội chấp pháp nữa, những người làm việc, làm khách của nhà họ Tiêu chúng ta ấy, mấy năm nay mặt ngoài thì tỏ ra trung thành với chúng ta, nhưng sau lưng cũng đã trở thành chó của những nhà khác rồi".
"Còn có các thương hội, liên minh, tổ chức ngành nghề ở thủ đô, nhà họ Tiêu chúng ta đều có người phụ trách quản lý trong đó, nhưng sự thật lại là có một số người căn bản không còn nghe nhà họ Tiêu chúng ta sai bảo nữa".
"Nhưng cho dù như thế, vậy vì sao ông nội lại không ra tay chứ?", Tiêu Tứ hỏi.
"Sở dĩ ông nội cậu không ra tay, đương nhiên là vì để chờ một cơ hội", người đàn ông trung niên trả lời.
"Chờ một cơ hội? Cơ hội gì?", Tiêu Tứ lại ngây người.
"Đương nhiên là cơ hội thủ đô hoàn toàn hỗn loạn, có thể ngửa bài một lần nữa!"
"Có ý gì?", Tiêu Tứ càng thêm hồ đồ.
Người đàn ông trung niên lắc đầu lần nữa, mới thản nhiên nói.
"Chỉ cần toàn bộ thủ đô hoàn toàn hỗn loạn, những người trước kia bị bốn gia tộc lớn chúng ta khống chế bằng lợi ích và tài nguyên mê người sẽ trở thành vật vô chủ".
"Đến lúc đó, những người bất mãn với nhà họ Tiêu chúng ta, còn có những người muốn tranh giành những ích lợi này chắc chắn sẽ ra tay".
"Đến lúc đó bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, toàn bộ thủ đô sẽ càng loạn hơn, chờ đến khi bọn họ xích mích với nhau đủ rồi".
"Nhà họ Tiêu chúng ta sẽ đứng ra bình định sự hỗn loạn này, sau đó lại thu sạch tất cả tài nguyên và lợi ích vốn thuộc về nhà họ Tiêu chúng ta lại".
Lần này, cuối cùng Tiêu Tứ cũng đã hiểu ra.
"Thì ra là thế, bảo sao ông nội cháu lại không ra tay, hóa ra là muốn mượn tay của Diệp Diệt Tiêu để hoàn toàn đảo loạn thủ đô!"
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Không sai, cho nên ông nội cậu muốn các cậu chờ Diệp Diệt Tiêu này hoàn toàn đảo loạn thủ đô, chờ ba gia tộc lớn và những gia tộc khác ra tay trước".
"Đến lúc đó, chỉ cần ba gia tộc lớn và những gia tộc khác ra tay đánh nhau đến mức ai cũng bị thiệt, khi đó mới đến lượt cậu ra tay!"
"Thì ra là thế, xem ra là cháu đã hiểu nhầm ông nội rồi!"
"Yên tâm đi, chú Thanh Nho, chỉ cần bọn họ đánh gần đủ rồi, cháu đảm bảo sẽ lấy lại hết tất cả tài nguyên và lợi ích trở về, đồng thời còn muốn chém tên khốn kiếp đáng chết Diệp Diệt Tiêu kia thành muôn mảnh!"
Nhưng người đàn ông trung niên lại nói: "Không được, nhiệm vụ của cậu chỉ là thu nạp tài nguyên, cậu không cần phải để ý đến Diệp Diệt Tiêu!"
"Vì sao chứ?", Tiêu Tứ lại ngây người.
Người đàn ông trung niên hỏi ngược lại: "Tứ thiếu gia, cậu có biết mục đích chủ yếu mà Diệp Diệt Tiêu tới thủ đô lần này là gì không?"
"Không phải tên sâu kiến đó lúc trước muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu chúng ta sao? Trừ việc đó ra anh ta còn có thể làm gì được nữa?", Tiêu Tứ trả lời.
"Ha ha, vậy cậu có biết tại sao cậu ta lại muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu chúng ta không? Cậu có biết Diệp Diệt Tiêu có thù hận gì với chúng ta không?", người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi ngược lại.
Lần này, Tiêu Tứ lại ngây ngẩn cả người.
Từ lúc mới bắt đầu, anh ta vẫn luôn không thể hiểu được tại sao Diệp Diệt Tiêu lại cứ muốn đối đầu với nhà họ Tiêu bọn họ không buông.
Hình như anh ta cũng chưa từng nghe nói Diệp Diệt Tiêu có mối thù lớn gì với nhà họ Tiêu bọn họ cả!
Sau khi suy nghĩ một lát, Tiêu Tứ cũng không nghĩ ra được cái gì.
"Chú Thanh Nho, chú đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là tên Diệp Diệt Tiêu này có mối thù lớn gì với nhà họ Tiêu chúng ta vậy?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!