“Công Tôn Nam Phi, nghe nói giới võ đạo nước Hoa Hạ gần đây có một thiên tài thiếu niên, tên là Diệp Diệt Tiêu, cậu đã từng nghe đến chưa?”
Lúc này, Lệnh Hồ Đào lại hỏi.
“Đương nhiên tôi đã từng nghe nói!”, Công Tôn Nam Phi trả lời.
“Vậy cậu ta có tham gia doanh trại huấn luyện đặc biệt của cậu không?”, Lệnh Hồ Đào hỏi lần nữa.
“Không, nghe nói khoảng thời gian gần đây cậu ta đã đến thủ đô, gây ầm ĩ một trận ở thủ đô, sau đó đã bỏ trốn dưới tay của cường giả thánh địa bốn gia tộc lớn, sau đó không còn nghe nói tin tức về cậu ta nữa!”
Công Tôn Nam Phi vừa nói ra lời này, xung quanh lập tức xôn xao.
Rất nhiều người không biết rõ lắm về chuyện xảy ra ở thủ đô.
Bây giờ Công Tôn Nam Phi nói, Diệp Diệt Tiêu này đã chạy thoát khỏi tay của cường giả thánh địa bốn gia tộc lớn thủ đô, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh với thực lực của Diệp Diệt Tiêu.
“Diệp Diệt Tiêu là ai?”
Vương Vũ Hàm hiếu kỳ hỏi Thẩm Huy ở bên cạnh.
Thẩm Huy giải thích cho đám người Vương Vũ Hàm về sự tích của Diệp Diệt Tiêu một lượt.
Sau khi nghe sự tích về Diệp Diệt Tiêu, đám người Vương Vũ Hàm đều kinh hãi.
“Vậy anh Thẩm, anh và Diệp Diệt Tiêu đụng phải nhau thì ai lợi hại hơn!”, đồng nghiệp của Vương Vũ Hàm hỏi.
“Đương nhiên Diệp Diệt Tiêu lợi hại hơn, dù sao anh ta cũng là nhân vật hàng đầu trong thế hệ trẻ nước Hoa Hạ cùng với Tiêu Minh, Kiếm Vô Nhai!”
Thẩm Huy cũng rất khâm phục Diệp Diệt Tiêu.
Thực ra không chỉ Thẩm Huy, mà rất nhiều thanh niên có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng khâm phục thực lực của Diệp Diệt Tiêu.
Đặc biệt là bây giờ nghe Công Tôn Nam Phi nói, gần đây Diệp Diệt Tiêu này còn đại náo thủ đô, mà còn chạy thoát khỏi trong tay của cường giả thánh địa bốn gia tộc lớn.
Điều này khiến tất cả mọi người càng thêm kính phục sự cường mạnh của Diệp Diệt Tiêu.
“Lệnh Hồ môn chủ hỏi thăm về Diệp Diệt Tiêu là có chuyện gì?”, Công Tôn Nam Phi hiếu kỳ hỏi.
“Có chút thù oán, tên khốn khiếp này từng làm hỏng chuyện của tôi!”, Lệnh Hồ Đào không vui nói.
“Thì ra là vậy!”, Công Tôn Nam Phi gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm.
Còn Diệp Viễn trong đám đông nghe thấy lời này của Lệnh Hồ Đào, đương nhiên là hiểu mình đã làm hỏng chuyện tốt của Vạn Hồ Môn.
Có lẽ là chuyện lần trước khi ở tỉnh Tiềm Long, mình đã xử lý môn chủ chi nhánh Vạn Hồ Môn đó, còn bảo Liễu Phi Phi gia nhâp Lục Phiến Môn.
Với sắc đẹp và bản lĩnh yêu mị của Liễu Phi Phi, có lẽ môn chủ chi nhánh của Vạn Hồ Môn muốn tặng Liễu Phi Phi cho Lệnh Hồ Đào này.
Nhưng mình ra tay khiến Liễu Phi Phi gia nhập Lục Phiến Môn, vì vậy mới khiến Lệnh Hồ Đào không vui.
“Lệnh Hồ môn chủ, nếu ông có tung tích của Diệp Diệt Tiêu, đừng quên nói với nhà họ Tôn tôi một tiếng, nhà họ Tôn tôi cũng cần tìm kẻ đáng chết đó báo thù!”
Đúng lúc này, phía xa lại vang lên một giọng nói.
Mọi người quay đầu nhìn, thì thấy phía xa xuất hiện một đội người ngựa.
Người dẫn đầu là một ông lão thân hình lọm khọm.
Những người này cũng một bước đi mấy mét, chớp mắt đã đến gần.
“Tham kiến Tôn trưởng lão!”
Công Tôn Nam Phi lại hơi khom người chào hỏi ông lão dẫn đầu này.
Những người này chính là người của nhà họ Tôn vùng đất Lánh Đời của Giang Bắc.
“Tôn trưởng lão và Diệp Diệt Tiêu này có thù oán gì?”, Lệnh Hồ Đào nghi hoặc hỏi.
“Trước đây, kẻ đáng chết đó đã giết người của nhà họ Tôn tôi!”, Tôn trưởng lão không vui nói.
Phần lớn mọi người ở đây đều biết chuyện này.
Đương nhiên cũng hiểu, tại sao ông lão nhà họ Tôn này muốn tìm Diệp Diệt Tiêu báo thù!
“Cũng thông báo với nhà họ Cổ tôi một tiếng!”
Phía xa lại vang lên một giọng nói.
Phía xa lại có một đội người ngựa đi đến.
Người dẫn đầu là một bà lão.
Điều khiến Diệp Viễn cảm thấy ngạc nhiên là anh nhìn thấy một người quen đi bên cạnh bà lão đó.
Ngọc Lâm Phong của nhà họ Ngọc.
Lệnh Hồ Đào nhìn thấy bà lão đó, có hơi ngạc nhiên.
“Lão bà nhà họ Cổ, không ngờ bà cũng đến, sao thế, bà cũng có thù với Diệp Diệt Tiêu đó?
“Đương nhiên là có, tên nhãi đó đã giết người nhà họ Cổ tôi, còn giết cả người thân của đồ nhi yêu quý của tôi!”
“Đồ nhi của bà?”, Lệnh Hồ Đào kinh ngạc, sau đó liền nhìn sang Ngọc Lâm Phong ở bên cạnh.
Bà lão đó nhìn sang Ngọc Lâm Phong với ánh mắt cưng chiều, nói.
“Lâm Phong, còn không mau bái kiến các vị tiền bối đi!”
Trong giọng điệu tràn đầy vẻ kiêu ngạo và tự hào.
Ngọc Lâm Phong vội gật đầu, quay người khom lưng với mọi người: “Ngọc Lâm Phong bái kiến các vị tiền bối!”
Ngọc Lâm Phong đường hoàng lễ phép khiến bà lão cười càng tươi.
Lệnh Hồ Đào cũng khẽ lướt nhìn Ngọc Lâm Phong này một cái, thấy người này trông vô cùng tuấn tú, lập tức hiểu ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!