Lại không biết qua bao lâu, cát vàng mù mịt hoàn toàn biến mất.
Diệp Viễn được khôi phục tầm nhìn hoàn toàn.
Sau đó anh nhìn thấy, một nơi vốn giống như tiên cảnh nhân gian, ngọn núi cao sừng sững chọc trời hoàn toàn biến mất.
Xuất hiện trước mắt là một hoang mạc không nhìn thấy tận cuối.
Lúc này, Diệp Viễn lơ lửng trên hư không cũng bỗng nhiên từ trên hư không rơi xuống.
Ngã mạnh xuống hoang mạc.
…
“A!”
Một tiếng kêu thảm ghê rợn, Diệp Viễn ở trong Tàng Kinh Các ôm đầu đột nhiên tỉnh táo.
Đau!
Đau đầu!
Đau đến mức khó mà diễn tả bằng lời!
Bây giờ Diệp Viễn chỉ có một cảm giác này.
Cùng lúc đó, cả thành cổ cũng bắt đầu điên cuồng chấn rung.
Xung quanh bên ngoài thành cổ xuất hiện gió bão kinh khủng cuốn theo cát sát mù mịt, điên cuồng cuồn cuộn đến thành cổ.
Ở bên khác.
Tiêu Minh và cao thủ của các môn phái như Sát Môn cũng đã phân ra thắng thua.
Dưới chân Tiêu Minh có thêm mấy thi thể.
Lúc này, Tiêu Minh mới quay đầu nhìn sang ba thanh niên của ba gia tộc khác.
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Minh và sau khi ý thức được thực lực khủng bố của Tiêu Minh,ba người này hơi sợ hãi.
Nhìn vẻ mặt của ba người, Tiêu Minh lạnh lùng hừ một tiếng.
Quay người đi về phía chiếc bàn đó.
Chỉ là, khi Tiêu Minh vừa đến trước chiếc bàn, chuẩn bị đưa tay cầm lấy cuốn sách cổ.
Mặt đất bỗng truyền đến chấn rung dữ dội.
Cả chiếc bàn liền phân thành bốn năm mảnh, sách cổ và bình ngọc gần như cùng lúc rơi xuống đất.
Tiêu Minh tiện tay tóm lấy theo bản năng, nhưng không tóm được cuốn sách cổ, mà tóm được chiếc bình ngọc.
Khi Tiêu Minh lại định nhặt cuốn sách cổ đó.
Phía sau anh ta lại xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen.
Từ trong đó truyền ra một lực hút cường mạnh, trực tiếp hút Tiêu Minh và ba thanh niên của ba gia tộc vào trong.
Ở bên khác.
Diệp Viễn vẫn ôm cái đầu đau xuyên linh hồn điên cuồng lăn lộn dưới đất.
Liền sau đó, trên không trung cơ thể anh cũng xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen.
Một lực hút cường mạnh truyền đến, hút Diệp Viễn vào trong vòng xoáy màu đen.
Khi Diệp Viễn bị hút vào trong vòng xoáy, chiếc bình ngọc màu trắng trên bàn cũng bay vào vòng xoay theo Diệp Viễn.
Lúc Diệp Viễn và đám người Tiêu Minh cùng biến mất, cả thành cổ liền bắt đầu lún xuống lòng đất.
Gió bão khủng bố cuốn theo cát vàng mù mịt cũng đến.
…
Không biết qua bao lâu.
Diệp Viễn dần dần tỉnh lại, phát hiện anh đang ở trên một bãi cát.
Diệp Viễn thử bò dậy, lại phát hiện cả cơ thể vô cùng đau nhức.
Ngay cả sức để chớp mắt cũng không có, điều khiến Diệp Viễn càng không thể tưởng tượng nổi là lúc này địa linh khí mênh mông như biển trong đan điền của anh cũng biến mất không còn tăm tích.
Chẳng mấy chốc, mặt trời rực lửa thiêu đốt, lại thêm dưới sa mạc bốc lên độ nóng khủng bố, khiến nước trong cơ thể Diệp Viễn nhanh chóng bốc hơi.
“Ở đây có người!”
Đúng lúc Diệp Viễn cảm thấy tuyệt vọng, thì nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói.
Diệp Viễn sử dụng sức lực lớn nhất để mở mắt.
Lọt vào tầm nhìn là một khuôn mặt xa lạ, nhưng nhìn trang phục của người này, có lẽ là võ giả của cổ gia vùng đất Lánh Đời.
“Cậu Ngọc, ở đây có người!”
Võ giả này lại hét lần nữa,
Sau đó, Diệp Viễn nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Tiếp đó anh nhìn thấy Ngọc Lâm Phong và mấy người xuất hiện ở bên hố.
“Là mày!”
Lúc Ngọc Lâm Phong nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Viễn, cả người liền sửng sốt.
Lúc này, không có sự hỗ trợ của linh khí, Diệp Viễn cũng đã hồi phục dung mạo bình thường.
“Ha ha ha, thật không ngờ, thật không ngờ, đúng là không ngờ!”
“Ông nội, ông nhìn thấy rồi chứ, kẻ thù của chúng ta lại được ông trời đưa đến trước mặt cháu rồi!”
Ngọc Lâm Phong lúc thì cười, lúc thì khóc, như điên khùng.
“Diệp Viễn, mày biết không? Từ sau khi lần trước mày giết ông nội tao, tao nằm mơ cũng muốn giết mày, tôi vẫn luôn cầu xin ông nội, cùa xin ông trời, cho tao gặp lại mày, không ngờ mày lại rơi vào tay tao!”
“Trước đây chẳng phải mày rất cuồng ngạo sao? Chẳng phải rất coi thường tao sao, chẳng phải rất hống hách sao? Làm sao, bây giờ không còn sức hả?”
Ngọc Lâm Phong vừa gào thét quát tháo, vừa dùng chân điên cuồng đạp mạnh lên người Diệp Viễn.
Cơ thể Diệp Viễn vốn đã không có sức lực, hơn nữa cũng gần như biến thành người bình thường, bị Ngọc Lâm Phong đạp đên suýt ngất đi.
“Kêu lên cho tao, mày kêu lên cho tao!”
Lúc này, Ngọc Lâm Phong đã hoàn toàn phát điên, vừa đạp mạnh Diệp Viễn, vừa cố gào thét.
Diệp Viễn đúng là rất muốn kêu, nhưng anh lại không có chút sức lực nào để kêu ra tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!