“Người kia là ai?”
Hiên Viên Dương Vũ đứng bên cạnh thấy anh Khánh chỉ là một võ giả cấp Tông Sư mà lại dám khiêu khích Trúc Tam Độc, làm ông ta vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta cũng không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Anh ta ấy à, là một tên chúa hề!”, Diệp Viễn nói với vẻ lạnh nhạt.
Thật ra lúc đến đây Diệp Viễn đang định ra tay cứu Hiên Viên Dương Vũ, không ngờ anh Khánh lại xông lên trước.
Khi đòn tấn công của Trúc Tam Độc sắp giết chết anh Khánh, Diệp Viễn đành phải đổi tay, giúp anh Khánh chống lại kình khí khủng bố kia.
Sau đó lợi dụng anh Khánh thuận tiện giúp Kiếm Vô Nhai và các võ giả Hoa Hạ phá giải vòng vây.
Chẳng qua, anh không ngờ anh Khánh vậy mà lại cho là thật, thật sự cho rằng anh ta đánh bại Trúc Tam Độc.
“Là một kẻ tự đại mặt dày vô địch thiên hạ!”, Vương Vũ Hàm cũng bổ sung.
“Hừ, đúng không biết xấu hổ, rõ ràng là anh Diệp cứu anh ta, vậy mà cái đồ trơ trẽn ấy lại nhận hết công lao về mình!”, Thanh vô cùng bất bình.
Vừa rồi bọn họ đều đứng bên cạnh Diệp Viễn, cho đên đương nhiên thấy được hành động của anh.
Hiên Viên Dương Vũ nghe vậy thì hiểu ra, chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lúc này, Kiếm Vô Nhai và những người khác đi đến chỗ Diệp Viễn.
Có mấy người lo lắng nhìn Diệp Viễn.
“Không sao chứ?”
“Không sao!”
Diệp Viễn mỉm cười, lập tức lấy vài viên thuốc ra ném cho mấy người Kiếm Vô Nhai và Hiên Viên Thừa.
Mà những võ giả Hoa Hạ ở phía xa bấy giờ cũng phát hiện Diệp Viễn vẫn còn sống.
Thế là mọi người lập tức đi đến chỗ mấy người Diệp Viễn.
“Cảm ơn tiền bối!”
Tất cả bọn họ đồng loạt chào hỏi Diệp Viễn.
Những người này cũng nhận ra, có lẽ Diệp Viễn là người đã ra tay cứu bọn họ.
Khung cảnh ấy khiến anh Khánh cảm thấy khó chịu.
“Này, này, mấy người đang làm gì đấy hả? Rõ ràng tôi là người cứu các anh, sao các anh lại cảm ơn tên đó làm gì?”
Việc này cũng khiến cho Trúc Tam Độc đần mặt.
“Thế là thế nào?”
Ba người bọn họ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Người cầm đầu nhìn anh Khánh, cuối cùng cắn răng nói.
“Kệ nó đã, giết tên kia đi đã!”
“Được!”
Hai người còn lại đồng ý.
Anh Khánh làm hỏng chuyện của bọn họ, vừa nãy còn bảo bọn họ quỳ xuống xin lỗi, làm cho bọn họ khó chịu hơn.
Ba người đồng thời lao nhanh như chớp, dùng hết toàn lực tấn công anh Khánh hãy còn đang bực bội.
Thấy ba người họ lao về phía mình, anh Khánh bực tức quát.
“Chó đẻ thật, ba tên rác rưởi các anh còn dám ra tay, muốn chết đây mà!”
Anh Khánh lập tức tập trung toàn bộ nội khí vào nắm đấm, vung tay lên tấn công Trúc Tam Độc.
“Trời ạ, anh ta to gan thật đấy!”
Thấy anh Khánh còn dám tấn công ba người kia, Diệp Viễn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Tuy mặt dày như tường thành, đồng thời còn bị ấm đầu, nhưng mà anh ta lại có tinh thần tự tôn mạnh mẽ với giới võ đạo Hoa Hạ.
Chỉ với lý do ấy, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không để mặc anh ta chết, cũng sẽ không để cho Trúc Tam Độc làm hại anh ta.
Ngay khoảnh khắc Trúc Tam Độc sắp sửa đánh trúng anh Khánh.
Diệp Viễn vung tay lên, một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ ngay tức khắc bắn vào trong cơ thể anh Khánh.
“Hahaha, quả nhiên mình là người mang thiên mệnh!”
Cảm nhận được luồng sức mạnh khủng bố lại bùng nổ trong cơ thể, anh Khánh vui mừng khôn xiết.
“Bốp!”
Khi anh Khánh kích động đến mức đắc ý vênh váo, Trúc Tam Độc đồng thời tung quyền tấn công anh Khánh.
Nhưng nhờ có sự bảo vệ của luồng sức mạnh đáng sợ mà Diệp Viễn đưa cho, ba đòn quyền không hề gây ra bất cứ thương tổn nào cho anh Khánh.
Trái lại, khi ba nắm đấm đánh lên người anh Khánh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bỗng chốc từ trong cơ thể anh Khánh trào ra.
Dọc theo nắm tay xâm nhập cơ thể của ba người một cách nhanh chóng.
Luồng sức mạnh mãnh liệt đấu đá lung tung trong cơ thể, phá hủy toàn bộ nội tạng của ba người đó.
“Phụt!”
Ba người phun ra một ngụm máu xen lẫn vụn nội tạng gần như cùng một lúc.
Rồi cơ thể ngắn ngược ra ngoài như ba quả pháo.
Sau khi bay hàng chục mét, bọn họ nện mạnh lên sa mạc.
Bọn họ vừa mới rơi xuống mặt đất, giao xà màu đen trong trạng thái cuồng bạo giấu dưới sa mạc đột nhiên xuất hiện.
Giao xà màu đen há to miệng, nuốt luôn ba người bọn họ.
Trước đó đã ăn rất nhiều rắn độc, bây giờ lại nuốt Trúc Tam Độc.
Giao xà màu đen ăn quá no.
Nó ợ một cái, sau đó hóa thành một con rắn, trườn dưới sa mạc, đi đến dưới chân Diệp Viễn.
Sau đó chui vào trong nhẫn không gian của anh.
“Người kia là ai?”
Hiên Viên Dương Vũ đứng bên cạnh thấy anh Khánh chỉ là một võ giả cấp Tông Sư mà lại dám khiêu khích Trúc Tam Độc, làm ông ta vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta cũng không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Anh ta ấy à, là một tên chúa hề!”, Diệp Viễn nói với vẻ lạnh nhạt.
Thật ra lúc đến đây Diệp Viễn đang định ra tay cứu Hiên Viên Dương Vũ, không ngờ anh Khánh lại xông lên trước.
Khi đòn tấn công của Trúc Tam Độc sắp giết chết anh Khánh, Diệp Viễn đành phải đổi tay, giúp anh Khánh chống lại kình khí khủng bố kia.
Sau đó lợi dụng anh Khánh thuận tiện giúp Kiếm Vô Nhai và các võ giả Hoa Hạ phá giải vòng vây.
Chẳng qua, anh không ngờ anh Khánh vậy mà lại cho là thật, thật sự cho rằng anh ta đánh bại Trúc Tam Độc.
“Là một kẻ tự đại mặt dày vô địch thiên hạ!”, Vương Vũ Hàm cũng bổ sung.
“Hừ, đúng không biết xấu hổ, rõ ràng là anh Diệp cứu anh ta, vậy mà cái đồ trơ trẽn ấy lại nhận hết công lao về mình!”, Thanh vô cùng bất bình.
Vừa rồi bọn họ đều đứng bên cạnh Diệp Viễn, cho đên đương nhiên thấy được hành động của anh.
Hiên Viên Dương Vũ nghe vậy thì hiểu ra, chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lúc này, Kiếm Vô Nhai và những người khác đi đến chỗ Diệp Viễn.
Có mấy người lo lắng nhìn Diệp Viễn.
“Không sao chứ?”
“Không sao!”
Diệp Viễn mỉm cười, lập tức lấy vài viên thuốc ra ném cho mấy người Kiếm Vô Nhai và Hiên Viên Thừa.
Mà những võ giả Hoa Hạ ở phía xa bấy giờ cũng phát hiện Diệp Viễn vẫn còn sống.
Thế là mọi người lập tức đi đến chỗ mấy người Diệp Viễn.
“Cảm ơn tiền bối!”
Tất cả bọn họ đồng loạt chào hỏi Diệp Viễn.
Những người này cũng nhận ra, có lẽ Diệp Viễn là người đã ra tay cứu bọn họ.
Khung cảnh ấy khiến anh Khánh cảm thấy khó chịu.
“Này, này, mấy người đang làm gì đấy hả? Rõ ràng tôi là người cứu các anh, sao các anh lại cảm ơn tên đó làm gì?”
Việc này cũng khiến cho Trúc Tam Độc đần mặt.
“Thế là thế nào?”
Ba người bọn họ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Người cầm đầu nhìn anh Khánh, cuối cùng cắn răng nói.
“Kệ nó đã, giết tên kia đi đã!”
“Được!”
Hai người còn lại đồng ý.
Anh Khánh làm hỏng chuyện của bọn họ, vừa nãy còn bảo bọn họ quỳ xuống xin lỗi, làm cho bọn họ khó chịu hơn.
Ba người đồng thời lao nhanh như chớp, dùng hết toàn lực tấn công anh Khánh hãy còn đang bực bội.
Thấy ba người họ lao về phía mình, anh Khánh bực tức quát.
“Chó đẻ thật, ba tên rác rưởi các anh còn dám ra tay, muốn chết đây mà!”
Anh Khánh lập tức tập trung toàn bộ nội khí vào nắm đấm, vung tay lên tấn công Trúc Tam Độc.
“Trời ạ, anh ta to gan thật đấy!”
Thấy anh Khánh còn dám tấn công ba người kia, Diệp Viễn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Tuy mặt dày như tường thành, đồng thời còn bị ấm đầu, nhưng mà anh ta lại có tinh thần tự tôn mạnh mẽ với giới võ đạo Hoa Hạ.
Chỉ với lý do ấy, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không để mặc anh ta chết, cũng sẽ không để cho Trúc Tam Độc làm hại anh ta.
Ngay khoảnh khắc Trúc Tam Độc sắp sửa đánh trúng anh Khánh.
Diệp Viễn vung tay lên, một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ ngay tức khắc bắn vào trong cơ thể anh Khánh.
“Hahaha, quả nhiên mình là người mang thiên mệnh!”
Cảm nhận được luồng sức mạnh khủng bố lại bùng nổ trong cơ thể, anh Khánh vui mừng khôn xiết.
“Bốp!”
Khi anh Khánh kích động đến mức đắc ý vênh váo, Trúc Tam Độc đồng thời tung quyền tấn công anh Khánh.
Nhưng nhờ có sự bảo vệ của luồng sức mạnh đáng sợ mà Diệp Viễn đưa cho, ba đòn quyền không hề gây ra bất cứ thương tổn nào cho anh Khánh.
Trái lại, khi ba nắm đấm đánh lên người anh Khánh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bỗng chốc từ trong cơ thể anh Khánh trào ra.
Dọc theo nắm tay xâm nhập cơ thể của ba người một cách nhanh chóng.
Luồng sức mạnh mãnh liệt đấu đá lung tung trong cơ thể, phá hủy toàn bộ nội tạng của ba người đó.
“Phụt!”
Ba người phun ra một ngụm máu xen lẫn vụn nội tạng gần như cùng một lúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!