Nhưng vẫn không thể làm Tiêu Thiên Minh bị thương mảy may.
Bởi vì đòn tấn công này lại bị áo giáp màu đỏ trên người Tiêu Thiên Minh ngăn lại.
“Ầm!”
Ngay khi người của thần giáo Quang Minh vừa tung đòn đánh trúng vào người Tiêu Thiên Minh.
Một đòn đánh khác của một người khác thuộc đoàn hiệp sĩ cũng nện trúng vào người anh ta.
Nhưng vẫn không thể làm cơ thể Tiêu Thiên Minh bị thương mảy may.
Đòn này lại một lần bị chiếc áo giáp màu đỏ ngăn cản.
“Hừ! Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lúc này, Tiêu Thiên Minh “hừ” một tiếng.
Bọn họ cảm thấy trước mặt xuất hiện ánh sáng màu đỏ.
Sau đó, người bị cụt mất một tay của thần giáo Quang Minh trông thấy một nắm đấm không ngừng phóng đại trước mắt mình.
Ông ta muốn tránh nhưng không khỏi hoảng hốt khi phát hiện ra cơ thể mình không thể nhúc nhích nổi.
Cuối cùng, ông ta chỉ còn nước tuyệt vọng nhìn nắm đấm đó nện trúng vào đầu mình.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Giống như một trái dưa hấu bị nổ tung, màu trắng, màu đỏ văng ra tung tóe.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Một người khác của thần giáo Quang Minh cũng nhìn thấy mũi thương màu lửa đỏ không ngừng phóng đại trước mặt mình.
Ông ta cũng muốn tránh nhưng cũng như người kia, ông ta hoảng hốt phát hiện ra cơ thể mình cũng hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
“Phập phập!”
Một tiếng động vang lên dứt khoát.
Mũi thương tỏa ra hơi thở huyết sát đáng sợ chọc vào mắt ông ta.
“Chuyện này...”
Thấy Tiêu Thiên Minh vừa ra tay đã nhanh chóng giết chết hai cường giả cảnh giới Bán Vương của thần giáo Quang Minh.
An Tác Tư và thuộc hạ của ông ta lập tức dừng tay.
Sau khi sửng sốt không đầy một giây, hai người lập tức chạy vội về hai hướng ngược nhau.
Bọn họ muốn chạy trốn.
Sự kinh khủng của Tiêu Thiên Minh khiến bọn họ sợ hãi.
Bọn họ không muốn bỏ mạng lại đây.
Chỉ trong giây lát, hai người đã chạy xa ngàn mét.
Thế nhưng Tiêu Thiên Minh không hề đuổi theo hai người bọn họ mà xách đầu gã thuộc thần giáo Quang Minh đã chết lên.
Tay còn lại cầm cây trường thương còn đang găm mũi thương trong đầu của gã thuộc thần giáo Quang Minh còn lại.
Anh ta nhắm hờ mắt lại.
Nhưng vẫn không thể làm Tiêu Thiên Minh bị thương mảy may.
Bởi vì đòn tấn công này lại bị áo giáp màu đỏ trên người Tiêu Thiên Minh ngăn lại.
“Ầm!”
Ngay khi người của thần giáo Quang Minh vừa tung đòn đánh trúng vào người Tiêu Thiên Minh.
Một đòn đánh khác của một người khác thuộc đoàn hiệp sĩ cũng nện trúng vào người anh ta.
Nhưng vẫn không thể làm cơ thể Tiêu Thiên Minh bị thương mảy may.
Đòn này lại một lần bị chiếc áo giáp màu đỏ ngăn cản.
“Hừ! Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lúc này, Tiêu Thiên Minh “hừ” một tiếng.
Bọn họ cảm thấy trước mặt xuất hiện ánh sáng màu đỏ.
Sau đó, người bị cụt mất một tay của thần giáo Quang Minh trông thấy một nắm đấm không ngừng phóng đại trước mắt mình.
Ông ta muốn tránh nhưng không khỏi hoảng hốt khi phát hiện ra cơ thể mình không thể nhúc nhích nổi.
Cuối cùng, ông ta chỉ còn nước tuyệt vọng nhìn nắm đấm đó nện trúng vào đầu mình.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Giống như một trái dưa hấu bị nổ tung, màu trắng, màu đỏ văng ra tung tóe.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Một người khác của thần giáo Quang Minh cũng nhìn thấy mũi thương màu lửa đỏ không ngừng phóng đại trước mặt mình.
Ông ta cũng muốn tránh nhưng cũng như người kia, ông ta hoảng hốt phát hiện ra cơ thể mình cũng hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
“Phập phập!”
Một tiếng động vang lên dứt khoát.
Mũi thương tỏa ra hơi thở huyết sát đáng sợ chọc vào mắt ông ta.
“Chuyện này...”
Thấy Tiêu Thiên Minh vừa ra tay đã nhanh chóng giết chết hai cường giả cảnh giới Bán Vương của thần giáo Quang Minh.
An Tác Tư và thuộc hạ của ông ta lập tức dừng tay.
Sau khi sửng sốt không đầy một giây, hai người lập tức chạy vội về hai hướng ngược nhau.
Bọn họ muốn chạy trốn.
Sự kinh khủng của Tiêu Thiên Minh khiến bọn họ sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!