Sau khoảng vài giây, hai cái xác chỉ còn lại da bọc xương.
Mà lúc này, khí huyết sát trên người Tiêu Thiên Minh lại càng nồng đậm hơn, kinh khủng hơn.
“Quả là một công pháp tà ác!”
Ở đằng xa, Hiên Viên Dương Vũ chứng kiến cảnh tượng này, chân mày cau chặt lại.
Lúc này, hàng mày của Diệp Viễn cũng nhíu chặt, không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy Tiêu Thiên Minh hấp thụ máu thịt của những người đó.
Trong lòng anh lại lập tức xuất hiện địch ý cực dữ dội.
Không rõ là tại sao.
“Hừ, muốn đi à, tôi đã cho các người đi chưa?”
Lúc này, Tiêu Thiên Minh đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía An Tác Tư đã hóa thành một chấm đen ở chân trời đằng xa.
Giây tiếp theo, mọi người trông thấy một bóng người màu đỏ lao vụt đi.
Kéo thành một dải hẹp dài màu đỏ trên sa mạc trống trải.
An Tác Tư đã chạy xa được hơn chục ngàn mét, bất giác muốn quay đầu lại xem Tiêu Thiên Minh có đuổi theo mình hay không.
Thế nhưng, ông ta vừa quay đầu lại thì lập tức hồn vía lên mây.
Bởi vì không biết từ bao giờ, bóng dáng Tiêu Thiên Minh đã xuất hiện sau lưng ông ta.
Trên khuôn mặt anh tuấn đó nở một nụ cười tà ác nhìn chằm chằm vào ông ta.
Sau đó, ông ta thấy lồng ngực mình mát lạnh.
Cúi đầu xuống, ông ta lập tức trông thấy cây trường thương màu đỏ máu đã xuyên thủng ngực mình.
Ông ta muốn thoát ra, dùng hết sức bình sinh tấn công Tiêu Thiên Minh.
Thế nhưng vô ích, chiếc áo giáp màu đỏ trên người Tiêu Thiên Minh tựa như một thành lũy kiên cố, còn nắm đấm của ông ta thì chẳng khác gì một miếng đậu phụ yếu không chịu nổi một cơn gió.
Chỉ sau giây lát, cơ thể An Tác Tư nhanh chóng héo rũ.
Sau khi hấp thụ xong máu thịt của An Tác Tư, bóng dáng Tiêu Thiên Minh hóa thành một làn sương máu, nhanh chóng di chuyển tới chỗ cường giả siêu cấp còn lại của đoàn hiệp sĩ.
Sau vài hơi thở, bóng dáng Tiêu Thiên Minh đã xuất hiện sau lưng người này.
Cây trường thương màu đỏ máu đâm chuẩn xác vào ngực của tên cường giả cuối cùng của đoàn hiệp sĩ.
Đến lúc này, toàn bộ cao thủ của đoàn hiệp sĩ, thần giáo Quang Minh và giáo phái Thái Dương đều đã vẫn lạc.
Sau khoảng vài giây, hai cái xác chỉ còn lại da bọc xương.
Mà lúc này, khí huyết sát trên người Tiêu Thiên Minh lại càng nồng đậm hơn, kinh khủng hơn.
“Quả là một công pháp tà ác!”
Ở đằng xa, Hiên Viên Dương Vũ chứng kiến cảnh tượng này, chân mày cau chặt lại.
Lúc này, hàng mày của Diệp Viễn cũng nhíu chặt, không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy Tiêu Thiên Minh hấp thụ máu thịt của những người đó.
Trong lòng anh lại lập tức xuất hiện địch ý cực dữ dội.
Không rõ là tại sao.
“Hừ, muốn đi à, tôi đã cho các người đi chưa?”
Lúc này, Tiêu Thiên Minh đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía An Tác Tư đã hóa thành một chấm đen ở chân trời đằng xa.
Giây tiếp theo, mọi người trông thấy một bóng người màu đỏ lao vụt đi.
Kéo thành một dải hẹp dài màu đỏ trên sa mạc trống trải.
An Tác Tư đã chạy xa được hơn chục ngàn mét, bất giác muốn quay đầu lại xem Tiêu Thiên Minh có đuổi theo mình hay không.
Thế nhưng, ông ta vừa quay đầu lại thì lập tức hồn vía lên mây.
Bởi vì không biết từ bao giờ, bóng dáng Tiêu Thiên Minh đã xuất hiện sau lưng ông ta.
Trên khuôn mặt anh tuấn đó nở một nụ cười tà ác nhìn chằm chằm vào ông ta.
Sau đó, ông ta thấy lồng ngực mình mát lạnh.
Cúi đầu xuống, ông ta lập tức trông thấy cây trường thương màu đỏ máu đã xuyên thủng ngực mình.
Ông ta muốn thoát ra, dùng hết sức bình sinh tấn công Tiêu Thiên Minh.
Thế nhưng vô ích, chiếc áo giáp màu đỏ trên người Tiêu Thiên Minh tựa như một thành lũy kiên cố, còn nắm đấm của ông ta thì chẳng khác gì một miếng đậu phụ yếu không chịu nổi một cơn gió.
Chỉ sau giây lát, cơ thể An Tác Tư nhanh chóng héo rũ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!