Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mấy ngày sau, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay thủ đô.

Khi cả đám người vừa mới ra khỏi sân bay, liền phát hiện con đường bình thường sân bay đông người qua lại, ngựa xe như nước nay lại là trống rỗng.

Chỉ có từng chiếc xe chở đầy hoa tươi đỗ sát ở ven đường.

Không lâu sau, vô số người dân xuất hiện, trải toàn bộ số hoa tươi này ra ven đường.

"Nhà họ Tiêu đúng là giàu có!", Diệp Viễn lạnh lùng thốt ra.

Trên đường trở về, Diệp Viễn đã nhận được tin tức.

Tiêu Thiên Minh và Tô Yên Nhiên sẽ tổ chức một lễ cưới hoành tráng vào ba ngày sau.

Trước lúc đó, chính phủ thủ đô cũng đã phát ra mệnh lệnh, giao trách nhiệm cho tất cả những nơi như cửa hàng, trường học, nhà hàng, trung tâm thương mại ở thủ đô đều phải đóng cửa ngừng kinh doanh ba ngày.

Dùng hết lực lượng của toàn thủ đô làm công tác chuẩn bị cho lễ cưới vô cùng hoành tráng của Tiêu Thiên Minh và Tô Yên Nhiên vào ba ngày sau.

Đồng thời nhà họ Tiêu còn mời toàn bộ người dân ở thủ đô tham gia tổ chức sân bãi cho lễ cưới hoành tráng đó.

Vì thế còn lấy ra năm mươi tỷ làm thù lao cho mỗi người dân thủ đô.

Điều này khiến dân chúng thủ đô vô cùng mừng rỡ, tất cả đều đồng ý hỗ trợ.

Đám người Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ cũng không ở lại sân bay lâu lắm, sau khi tách ra, anh và chị Thanh liền trở về quán bar.

Vừa đến quán bar, Diệp Viễn còn chưa nói gì đã cảm thấy hai mắt tối sầm lại, xuất hiện ở trong tầng hầm.

"Không tệ, không tệ!"

Vừa đứng vững bước chân, liền nghe thấy giọng nói tán thưởng của lão tiền bối kia.

Diệp Viễn đang định mở miệng hỏi thăm tại sao sau khi mình vào phủ, mở quyển sách kia ra lại không nhớ được cái gì.

Nhưng lão tiền bối đã mở miệng nói trước một bước.

"Nếu đã không nhớ ra cái gì thì đừng nghĩ nữa, quá nhanh sẽ tạo ra gánh nặng cho cậu".

"Cậu chỉ cần biết, cái bình ngọc cậu lấy được trong môn kia rất quan trọng với cậu, có thể cứu cậu một mạng vào lúc nguy cấp!"

"Ông cũng biết cả chuyện đó sao?", Diệp Viễn hơi kinh ngạc nói.

"Còn nữa, ông nói cái bình ngọc kia có thể cứu tôi một mạng, vậy rốt cuộc trong bình ngọc có cái gì? Vì sao tôi nhìn thấy trong tay Tiêu Thiên Minh cũng có một cái!"

Lão tiền bối trầm mặc thật lâu mới lẩm bẩm: "Rốt cuộc bên trong bình ngọc này có cái vật gì, tôi cũng không rõ ràng, tôi chỉ biết là cái bình ngọc của cậu và cái bình ngọc của nhà họ Tiêu không giống nhau, cái bình ngọc này chỉ có ích chứ không có hại với cậu, mà cái của nhà họ Tiêu thì ngược lại!"

"Vậy làm như thế nào để dùng được thứ này?", Diệp Viễn lại hỏi.

"Lúc trước cậu chưa từng nhìn thấy người nhà họ Tiêu dùng như thế nào sao?", lão tiền bối trả lời.

Sau khi dừng một chút, lão tiền bối mới tiếp tục nói: "À, nhắc nhở cậu một chút, bây giờ tốt nhất cậu đừng dùng nó, chờ đến thời điểm quan trọng hẵng dùng, có thể cứu cậu một mạng đấy!"

"Thời điểm quan trọng? Thời điểm quan trọng nào? Ý của ông là, sau này tôi sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa còn là nguy hiểm đến tính mạng?", Diệp Viễn hơi kinh ngạc hỏi.

"Đúng!"

"Bao giờ, có phải ba ngày sau không?"

"Không phải!"

"Vậy là bao giờ?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ!"

"Móa!"

"Được rồi, đừng hỏi đông hỏi tây nữa, ba ngày sau, cậu còn có chuyện phiền phức phải xử lý đấy, hãy nhân cơ hội này đi kiểm kê thu hoạch ngoài ý muốn của cậu đi, chắc hẳn sẽ giúp cậu tăng lên trong tu hành đấy!"

Lão tiền bối xong, trước mắt Diệp Viễn lại tối đen lần nữa, cả người đã xuất hiện ở quán bar của chị Thanh.

"Lão già này, lúc nào cũng thần thần bí bí!"

Diệp Viễn oán thầm một câu, sau đó liền quay người rời khỏi quán bar của chị Thanh.

Sau khi rời khỏi quán bar của chị Thanh, Diệp Viễn cũng không dựa theo yêu cầu của lão tiền bối đi kiểm kê thu hoạch trong tay.

Mấy ngày nay vẫn luôn ở trong sa mạc, anh cũng có chút rã rời.

Anh định tìm một nơi thư giãn một tí.

Chỉ là đang chuẩn bị khởi hành, phía trước liền truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"A, cậu Diệp, cậu cũng ở đây sao?"

Diệp Viễn ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy Cao Phi, Tống Học Đức cùng Thẩm Hạo còn có bạn gái của Thẩm Hạo - Phùng Đình Đình, mấy người đang vô cùng ngạc nhiên đi về phía anh.

Lần trước sau khi nhìn thấy uy lực của Diệp Viễn trước đám đại chiến thần, mấy người đều biết Diệp Viễn là một võ giả, hơn nữa còn là một võ giả rất lợi hại.

Bởi vậy, khi mấy người nhìn thấy Diệp Viễn lần nữa, bọn họ ngoại trừ kinh ngạc ra còn có chút ngại ngùng.

Ngay cả xưng hô với Diệp Viễn cũng trở nên khác trước.

"Cậu Diệp, cậu đến quán bar của chị Thanh uống rượu sao?", Cao Phi đi tới, có chút gò bó hỏi.

Nhìn thấy mấy người cung kính với mình như thế, đây cũng không phải là kết quả mà Diệp Viễn muốn thấy.

Mấy ngày sau, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay thủ đô.

Khi cả đám người vừa mới ra khỏi sân bay, liền phát hiện con đường bình thường sân bay đông người qua lại, ngựa xe như nước nay lại là trống rỗng.

Chỉ có từng chiếc xe chở đầy hoa tươi đỗ sát ở ven đường.

Không lâu sau, vô số người dân xuất hiện, trải toàn bộ số hoa tươi này ra ven đường.

"Nhà họ Tiêu đúng là giàu có!", Diệp Viễn lạnh lùng thốt ra.

Trên đường trở về, Diệp Viễn đã nhận được tin tức.

Tiêu Thiên Minh và Tô Yên Nhiên sẽ tổ chức một lễ cưới hoành tráng vào ba ngày sau.

Trước lúc đó, chính phủ thủ đô cũng đã phát ra mệnh lệnh, giao trách nhiệm cho tất cả những nơi như cửa hàng, trường học, nhà hàng, trung tâm thương mại ở thủ đô đều phải đóng cửa ngừng kinh doanh ba ngày.

Dùng hết lực lượng của toàn thủ đô làm công tác chuẩn bị cho lễ cưới vô cùng hoành tráng của Tiêu Thiên Minh và Tô Yên Nhiên vào ba ngày sau.

Đồng thời nhà họ Tiêu còn mời toàn bộ người dân ở thủ đô tham gia tổ chức sân bãi cho lễ cưới hoành tráng đó.

Vì thế còn lấy ra năm mươi tỷ làm thù lao cho mỗi người dân thủ đô.

Điều này khiến dân chúng thủ đô vô cùng mừng rỡ, tất cả đều đồng ý hỗ trợ.

Đám người Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ cũng không ở lại sân bay lâu lắm, sau khi tách ra, anh và chị Thanh liền trở về quán bar.

Vừa đến quán bar, Diệp Viễn còn chưa nói gì đã cảm thấy hai mắt tối sầm lại, xuất hiện ở trong tầng hầm.

"Không tệ, không tệ!"

Vừa đứng vững bước chân, liền nghe thấy giọng nói tán thưởng của lão tiền bối kia.

Diệp Viễn đang định mở miệng hỏi thăm tại sao sau khi mình vào phủ, mở quyển sách kia ra lại không nhớ được cái gì.

Nhưng lão tiền bối đã mở miệng nói trước một bước.

"Nếu đã không nhớ ra cái gì thì đừng nghĩ nữa, quá nhanh sẽ tạo ra gánh nặng cho cậu".

"Cậu chỉ cần biết, cái bình ngọc cậu lấy được trong môn kia rất quan trọng với cậu, có thể cứu cậu một mạng vào lúc nguy cấp!"

"Ông cũng biết cả chuyện đó sao?", Diệp Viễn hơi kinh ngạc nói.

"Còn nữa, ông nói cái bình ngọc kia có thể cứu tôi một mạng, vậy rốt cuộc trong bình ngọc có cái gì? Vì sao tôi nhìn thấy trong tay Tiêu Thiên Minh cũng có một cái!"

Lão tiền bối trầm mặc thật lâu mới lẩm bẩm: "Rốt cuộc bên trong bình ngọc này có cái vật gì, tôi cũng không rõ ràng, tôi chỉ biết là cái bình ngọc của cậu và cái bình ngọc của nhà họ Tiêu không giống nhau, cái bình ngọc này chỉ có ích chứ không có hại với cậu, mà cái của nhà họ Tiêu thì ngược lại!"

"Vậy làm như thế nào để dùng được thứ này?", Diệp Viễn lại hỏi.

"Lúc trước cậu chưa từng nhìn thấy người nhà họ Tiêu dùng như thế nào sao?", lão tiền bối trả lời.

Sau khi dừng một chút, lão tiền bối mới tiếp tục nói: "À, nhắc nhở cậu một chút, bây giờ tốt nhất cậu đừng dùng nó, chờ đến thời điểm quan trọng hẵng dùng, có thể cứu cậu một mạng đấy!"

"Thời điểm quan trọng? Thời điểm quan trọng nào? Ý của ông là, sau này tôi sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa còn là nguy hiểm đến tính mạng?", Diệp Viễn hơi kinh ngạc hỏi.

"Đúng!"

"Bao giờ, có phải ba ngày sau không?"

"Không phải!"

"Vậy là bao giờ?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ!"

"Móa!"

"Được rồi, đừng hỏi đông hỏi tây nữa, ba ngày sau, cậu còn có chuyện phiền phức phải xử lý đấy, hãy nhân cơ hội này đi kiểm kê thu hoạch ngoài ý muốn của cậu đi, chắc hẳn sẽ giúp cậu tăng lên trong tu hành đấy!"

Lão tiền bối xong, trước mắt Diệp Viễn lại tối đen lần nữa, cả người đã xuất hiện ở quán bar của chị Thanh.

"Lão già này, lúc nào cũng thần thần bí bí!"

Diệp Viễn oán thầm một câu, sau đó liền quay người rời khỏi quán bar của chị Thanh.

Sau khi rời khỏi quán bar của chị Thanh, Diệp Viễn cũng không dựa theo yêu cầu của lão tiền bối đi kiểm kê thu hoạch trong tay.

Mấy ngày nay vẫn luôn ở trong sa mạc, anh cũng có chút rã rời.

Anh định tìm một nơi thư giãn một tí.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận