Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Vậy ý của cậu là, cậu có thẻ hội viên ở nơi này?", Cao Phi hỏi.

"Đúng thế!", Tống Học Đức lập tức lộ ra dáng vẻ đắc ý nói.

"Bố tôi đã từng quen biết một cao nhân, người kia cho bố tôi một tấm thẻ hội viên ở nơi này!"

"Đậu má, thất đức, cậu có biết nghĩ hay không vậy, cậu có thẻ hội viên ở đây, vì sao chưa bao giờ dẫn chúng tôi tới đây mở mang kiến thức một chút vậy".

"Cậu cho rằng tôi không muốn sao, chỉ là thẻ hội viên đó vẫn luôn được bố tôi coi như bảo bối, luôn khóa trong két sắt ở văn phòng của ông ấy, hôm nay cũng là do tôi vất vả lắm mới trộm được đấy".

"Vừa vặn hôm nay người anh em Diệp Viễn muốn uống rượu, tôi mới lấy ra để dẫn anh bạn Diệp Viễn và các cậu tới đây!"

"Coi như cậu vẫn có chút lương tâm!", Cao Phi nói.

Diệp Viễn nghe vậy, trong lòng lại khẽ động, nhìn về phía Tống Học Đức nói: "Có thể cho tôi xem thẻ hội viên không?"

"Đương nhiên rồi!"

Tống Học Đức không có chút do dự nào, liền đưa thẻ hội viên cho Diệp Viễn.

Đương Diệp Viễn nhận lấy tấm thẻ hội viên, liền phát hiện ra tấm thẻ hội viên này cũng không phải là loại thẻ hội viên thường gặp trên thị trường, mà là một loại ngọc bội hình rồng vàng được chế tạo từ ngọc thạch đặc biệt.

Chỉ nhìn khối ngọc bội này thôi, chắc hẳn giá trị cũng đã hơn trăm triệu rồi.

Chỉ mới liếc mắt một cái, Diệp Viễn đã nhìn thấy bên trong ngọc bội ẩn giấu một trận pháp.

"Thì ra là thế!"

Nhìn thấy trận pháp bên trong ngọc bội kia, Diệp Viễn cũng đã hiểu được vì sao lúc bọn họ tiến vào lại không hề bị trận pháp tấn công.

"Tấm thẻ hội viên này có vấn đề gì không?"

Nhìn thấy Diệp Viễn vẫn luôn ngây người nhìn ngọc bội kia, Tống Học Đức có chút hiếu kỳ.

"Không có việc gì!"

Diệp Viễn lắc đầu, tiện tay đưa ngọc bội cho Tống Học Đức.

"Đi thôi, nay tôi mời khách, dẫn mọi người đi chơi thoải mái!", Tống Học Đức vung tay lên nói.

Mấy người lên xe, lại đi dọc theo con đường vòng quanh núi tới lối vào Thế Ngoại Đào Nguyên.

Lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi cõng một người đàn ông trung niên khóe miệng chảy máu vô cùng hốt hoảng vọt ra từ trong cổng.

Hai người hoảng hốt chạy bừa, suýt nữa thì lao vào đầu xe của Tống Học Đức.

"Đậu má, muốn chết à!"

Tống Học Đức lái xe quát lên một tiếng, vội vàng dừng xe lại.

"Đây không phải Ngụy Lăng sao?"

Cao Phi vừa nhìn đã nhận ra người trẻ tuổi kia, không phải là bạn học cùng lớp đại học của bọn họ, Ngụy Lăng sao?

"Thật vậy sao?", Tống Học Đức cũng nhận ra Ngụy Lăng.

Lúc Tống Học Đức chuẩn bị xuống xe chào hỏi với Ngụy Lăng, đã thấy Ngụy Lăng cõng người loé lên một cái, bỏ chạy về phía xa.

"Đậu má! Ngụy Lăng lại là võ giả?"

Cảnh này khiến đám người Cao Phi đều giật mình.

Đúng là bọn họ và Ngụy Lăng là bạn học thời đại học, nhưng trong lúc học lại không qua lại nhiều lắm.

Chủ yếu là Ngụy Lăng ở trường học vẫn luôn độc lai độc vãng, vô cùng mờ nhạt.

Mà Diệp Viễn lại phát hiện Ngụy Lăng này cũng không phải là một vị võ giả bình thường, mà là một cường giả cảnh giới Võ Thánh.

Mà người được anh ta cõng trên lưng còn là một vị Tiên Thiên Võ Thánh vừa mới trải qua độ kiếp Võ Đế.

Chỉ là bây giờ người kia đang bị trọng thương, chắc cũng không sống được bao lâu.

"Vèo!"

Ngay lúc mấy người đang ngây ra, một bóng người toàn thân được bao phủ trong bộ áo bào đỏ cũng nhanh chóng lao ra từ cổng vào của Thế Ngoại Đào Nguyên.

Sau đó đuổi theo hai người Ngụy Lăng.

Diệp Viễn nhìn sang, phát hiện thực lực của người này là Tiên Thiên Võ Thành đã vượt qua độ kiếp Võ Đế.

"Mấy người có muốn đi cứu bọn họ không, bọn họ đang bị người kia đuổi giết!", Diệp Viễn nói.

Mấy người sửng sốt một chút, sau đó đều gật đầu.

Dù sao đã từng là bạn học, bọn họ cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Huống chi tính tình của bọn họ vô cùng rộng rãi, nhìn thấy loại chuyện này cũng sẽ không mặc kệ.

Rất nhanh, Tống Học Đức đã lái xe đuổi theo khoảng mấy cây số, sau đó đi vào trong một công viên cực kỳ yên tĩnh.

Vừa vào công viên liền nhìn thấy Ngụy Lăng cõng người kia ngã xuống đất.

Mà người đuổi giết cũng đã đi tới trước mặt hai người Ngụy Lăng.

"Ha ha, tiếp tục chạy đi, làm sao không chạy nữa vậy!"

Giọng nói của người đuổi giết vô cùng sắc bén, lộ ra một vẻ tà dị.

"Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại đuổi giết chúng tôi?", Ngụy Lăng vô cùng hoảng sợ nhìn người này.

Sáng nay, lúc anh ta vừa mới thức dậy, liền phát hiện người này xuất hiện ở trong nhà của bọn họ như ma quỷ.

Đồng thời cũng đánh bố anh ta bị thương nặng.

Lúc đang chuẩn bị giết anh ta, là mẹ anh ta kéo người này lại, đồng thời bảo anh ta mau đưa bố mình đi trốn.

Anh ta cũng không dám do dự, liền cõng bố mình vội vàng chạy đi.

Chỉ là, anh ta vừa cõng bố chạy khỏi nhà chưa được bao lâu, người này đã đuổi theo.

Đồng thời có vẻ người này còn muốn giữ anh ta lại để chơi đùa.

Vẫn luôn đuổi theo anh ta ở xa xa, chứ không trực tiếp ra tay giết anh ta và bố.

Nghe lời bố mình chỉ bảo, anh ta đã cõng bố rời khỏi thủ đô, đi tới đây.

Muốn lợi dụng trận pháp của Thế Ngoại Đào Nguyên để thoát khỏi người đuổi giết này.

Nhưng không ngờ được người này cũng có thẻ hội viên của Thế Ngoại Đào Nguyên, còn đuổi tới nơi đây.

Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể cõng bố mình xông ra khỏi Thế Ngoại Đào Nguyên, muốn đến nơi khác tìm kiếm che chở.

Chỉ là chạy trốn từ sáng đến tối, nội khí của anh ta cũng đã tiêu hao hầu như không còn.

Khi chạy trốn tới nơi này, anh ta đã hoàn toàn không còn sức lực.

Bởi vì tuyệt vọng, anh ta chỉ có thể ở lại đây chờ chết.

Đương nhiên, cho dù chết, anh ta cũng muốn biết rốt cuộc người này là ai, tại sao lại muốn đuổi giết cả nhà bọn họ.

"Vậy ý của cậu là, cậu có thẻ hội viên ở nơi này?", Cao Phi hỏi.

"Đúng thế!", Tống Học Đức lập tức lộ ra dáng vẻ đắc ý nói.

"Bố tôi đã từng quen biết một cao nhân, người kia cho bố tôi một tấm thẻ hội viên ở nơi này!"

"Đậu má, thất đức, cậu có biết nghĩ hay không vậy, cậu có thẻ hội viên ở đây, vì sao chưa bao giờ dẫn chúng tôi tới đây mở mang kiến thức một chút vậy".

"Cậu cho rằng tôi không muốn sao, chỉ là thẻ hội viên đó vẫn luôn được bố tôi coi như bảo bối, luôn khóa trong két sắt ở văn phòng của ông ấy, hôm nay cũng là do tôi vất vả lắm mới trộm được đấy".

"Vừa vặn hôm nay người anh em Diệp Viễn muốn uống rượu, tôi mới lấy ra để dẫn anh bạn Diệp Viễn và các cậu tới đây!"

"Coi như cậu vẫn có chút lương tâm!", Cao Phi nói.

Diệp Viễn nghe vậy, trong lòng lại khẽ động, nhìn về phía Tống Học Đức nói: "Có thể cho tôi xem thẻ hội viên không?"

"Đương nhiên rồi!"

Tống Học Đức không có chút do dự nào, liền đưa thẻ hội viên cho Diệp Viễn.

Đương Diệp Viễn nhận lấy tấm thẻ hội viên, liền phát hiện ra tấm thẻ hội viên này cũng không phải là loại thẻ hội viên thường gặp trên thị trường, mà là một loại ngọc bội hình rồng vàng được chế tạo từ ngọc thạch đặc biệt.

Chỉ nhìn khối ngọc bội này thôi, chắc hẳn giá trị cũng đã hơn trăm triệu rồi.

Chỉ mới liếc mắt một cái, Diệp Viễn đã nhìn thấy bên trong ngọc bội ẩn giấu một trận pháp.

"Thì ra là thế!"

Nhìn thấy trận pháp bên trong ngọc bội kia, Diệp Viễn cũng đã hiểu được vì sao lúc bọn họ tiến vào lại không hề bị trận pháp tấn công.

"Tấm thẻ hội viên này có vấn đề gì không?"

Nhìn thấy Diệp Viễn vẫn luôn ngây người nhìn ngọc bội kia, Tống Học Đức có chút hiếu kỳ.

"Không có việc gì!"

Diệp Viễn lắc đầu, tiện tay đưa ngọc bội cho Tống Học Đức.

"Đi thôi, nay tôi mời khách, dẫn mọi người đi chơi thoải mái!", Tống Học Đức vung tay lên nói.

Mấy người lên xe, lại đi dọc theo con đường vòng quanh núi tới lối vào Thế Ngoại Đào Nguyên.

Lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi cõng một người đàn ông trung niên khóe miệng chảy máu vô cùng hốt hoảng vọt ra từ trong cổng.

Hai người hoảng hốt chạy bừa, suýt nữa thì lao vào đầu xe của Tống Học Đức.

"Đậu má, muốn chết à!"

Tống Học Đức lái xe quát lên một tiếng, vội vàng dừng xe lại.

"Đây không phải Ngụy Lăng sao?"

Cao Phi vừa nhìn đã nhận ra người trẻ tuổi kia, không phải là bạn học cùng lớp đại học của bọn họ, Ngụy Lăng sao?

"Thật vậy sao?", Tống Học Đức cũng nhận ra Ngụy Lăng.

Lúc Tống Học Đức chuẩn bị xuống xe chào hỏi với Ngụy Lăng, đã thấy Ngụy Lăng cõng người loé lên một cái, bỏ chạy về phía xa.

"Đậu má! Ngụy Lăng lại là võ giả?"

Cảnh này khiến đám người Cao Phi đều giật mình.

Đúng là bọn họ và Ngụy Lăng là bạn học thời đại học, nhưng trong lúc học lại không qua lại nhiều lắm.

Chủ yếu là Ngụy Lăng ở trường học vẫn luôn độc lai độc vãng, vô cùng mờ nhạt.

Mà Diệp Viễn lại phát hiện Ngụy Lăng này cũng không phải là một vị võ giả bình thường, mà là một cường giả cảnh giới Võ Thánh.

Mà người được anh ta cõng trên lưng còn là một vị Tiên Thiên Võ Thánh vừa mới trải qua độ kiếp Võ Đế.

Chỉ là bây giờ người kia đang bị trọng thương, chắc cũng không sống được bao lâu.

"Vèo!"

Ngay lúc mấy người đang ngây ra, một bóng người toàn thân được bao phủ trong bộ áo bào đỏ cũng nhanh chóng lao ra từ cổng vào của Thế Ngoại Đào Nguyên.

Sau đó đuổi theo hai người Ngụy Lăng.

Diệp Viễn nhìn sang, phát hiện thực lực của người này là Tiên Thiên Võ Thành đã vượt qua độ kiếp Võ Đế.

"Mấy người có muốn đi cứu bọn họ không, bọn họ đang bị người kia đuổi giết!", Diệp Viễn nói.

Mấy người sửng sốt một chút, sau đó đều gật đầu.

Dù sao đã từng là bạn học, bọn họ cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Huống chi tính tình của bọn họ vô cùng rộng rãi, nhìn thấy loại chuyện này cũng sẽ không mặc kệ.

Rất nhanh, Tống Học Đức đã lái xe đuổi theo khoảng mấy cây số, sau đó đi vào trong một công viên cực kỳ yên tĩnh.

Vừa vào công viên liền nhìn thấy Ngụy Lăng cõng người kia ngã xuống đất.

Mà người đuổi giết cũng đã đi tới trước mặt hai người Ngụy Lăng.

"Ha ha, tiếp tục chạy đi, làm sao không chạy nữa vậy!"

Giọng nói của người đuổi giết vô cùng sắc bén, lộ ra một vẻ tà dị.

"Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại đuổi giết chúng tôi?", Ngụy Lăng vô cùng hoảng sợ nhìn người này.

Sáng nay, lúc anh ta vừa mới thức dậy, liền phát hiện người này xuất hiện ở trong nhà của bọn họ như ma quỷ.

Đồng thời cũng đánh bố anh ta bị thương nặng.

Lúc đang chuẩn bị giết anh ta, là mẹ anh ta kéo người này lại, đồng thời bảo anh ta mau đưa bố mình đi trốn.

Anh ta cũng không dám do dự, liền cõng bố mình vội vàng chạy đi.

Chỉ là, anh ta vừa cõng bố chạy khỏi nhà chưa được bao lâu, người này đã đuổi theo.

Đồng thời có vẻ người này còn muốn giữ anh ta lại để chơi đùa.

Vẫn luôn đuổi theo anh ta ở xa xa, chứ không trực tiếp ra tay giết anh ta và bố.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận