Nhưng thiên tài thiếu niên tuyệt thế như Tiêu Minh và Diệp Diệt Tiêu làm sao mình lại dễ dàng gặp phải chứ.
Hơn nữa, Tiêu Minh và Diệp Diệt Tiêu là nhân vật thế nào, làm sao có thể ở cùng với mấy tên nhóc trông như học sinh này.
Lại nhìn thấy mấy người Cao Phi đều căng thẳng, Chu Lão Tam lập tức cảm thấy mấy người này có thể đang phô trương thanh thế.
Muốn hù họa mình.
Nghĩ đến đây, Chu Lão Tam liền nổi giận.
Trực tiếp bước lên trước, đến gần trước người Diệp Viễn.
Bàn tay khô gầy như cành cây khô cong lại thành vuốt, mang theo gió mạnh dữ dội, hằm hằm tóm về phía cổ của Diệp Viễn.
Ông ta muốn một đòn giết chết Diệp Viễn.
Đối diện với thế tấn công mạnh của Chu Lão Tam, Diệp Viễn vẫn tỏ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên ung dung đứng ở đó.
“Xong rồi!”
Ngụy Lăng nhìn thấy Chu Lão Tam ra tay, mà Diệp Viễn lại không có hành động gì, anh ta biết, chắc chắn là Chu Lão Tam sẽ tóm chặt Diệp Viễn.
Thấy Diệp Viễn sắp bỏ mạng dưới móng vuốt của Chu Lão Tam, Ngụy Lăng không nỡ nhìn bèn nhắm mắt.
Hai vị sư phụ của Ngụy Lăng cũng khẽ thở dài một tiếng.
Vốn sĩ hôm nay họ đến để liều mạng với Chu Lão Tam, nhưng cuối cùng kết quả lại không phải là đối thủ của Chu Lão Tam.
Đến cuối cùng, vẫn phải liên lụy đến tính mạng của mấy người vô tội.
Lúc này, móng vuốt của Chu Lão Tam cũng đã gần đến cổ họng của Diệp Viễn.
Chỉ thiếu một bước, thì sắp tóm trúng cổ họng của Diệp Viễn.
Nhưng một bước này lại không thể tiến thêm tấc nào.
Vì trước người Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện một màn ngăn cách trong suốt, chặn tay của ông ta.
“Làm sao có thể?”, vẻ mặt của Chu Lão Tam liền biến sắc, khó mà tin nổi nhìn Diệp Viễn.
“Không có gì là không thể! Vừa nãy tôi đã cho ông cơ hội rồi, tiếc là ông không trân trọng!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Khoảnh khắc Diệp Viễn vừa dứt lời, một quyền của anh cũng nhẹ tênh tấn công về phía vị trí đan điền của Chu Lão Tam.
“Phập!”
Một tiếng khẽ vang lên, Chu Lão Tam bay ngược trở ra với máu mũi chảy ra.
“Việc này… làm sao có thể?”
Lúc này, hai sư phụ của Ngụy Lăng hoàn toàn ngẩn người.
Họ đã nhìn thấy gì đó, một thanh niên không hề có nội khí như Diệp Viễn nhẹ nhang tung một quyền lại đánh bay được một tiên võ giả đã trải qua kiếp võ đế.
“Ầm!”
Lúc này, cơ thể của Chu Lão Tam đập mạnh xuống đất, bụi đất bắn lên mù trời.
Nghe thấy tiếng vang này, Ngụy Lăng mở mắt theo bản năng.
Khi anh ta nhìn thấy Diệp Viễn vẫn ung dung thản nhiên đứng ở đó.
Còn Chu Lão Tam vừa ra tay giết Diệp Viễn, lai ngã dưới đất vô cùng thê thảm.
Việc này khiến anh ta cũng phải thộn người, không hiểu rõ tình hình.
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này, trên mặt của Chu Lão Tam vẫn còn vẻ không thể tin nổi, và vẻ nghi hoặc sâu sắc.
Điều nghi hoặc này cũng tràn ngập trong lòng Ngụy Lăng và hai vị sư phụ.
Giờ đây họ đã hiểu, Diệp Viễn tuyệt đối không phải là người bình thường, mà là một cao thủ siêu cấp vô cùng cường mạnh.
“Tôi tên Diệp Viễn, đúng rồi, người đời đều gọi tôi là Diệp Diệt Tiêu!”
Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Cái gì!”
“Mày là Diệp Diệt Tiêu? Làm sao có thể?”
Sau khi Diệp Viễn báo tên, Chu Lão Tam liền sửng sốt.
Còn Ngụy Lăng và hai sư phụ của anh ta cũng đều ngẩn người.
Mấy người Cao Phi càng kinh ngạc há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Dù thế nào họ cũng không ngờ, một người bạn họ mới quen lại là Diệp Diệt Tiêu nổi tiếng nước Hoa Hạ.
Diệp Viễn cũng không để ý đám người đang chấn kinh, bước một bước xuất hiện trước mặt Chu Lão Tam.
Chu Lão Tam lập tức sợ đến trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, không ngừng dập đầu xin lỗi.
“Diệp đại sư xin tha mạng, Diệp đại sư xin tha mạng! Tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi!”
Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Vốn dĩ trước đó nể mặt ông là người của Quỷ Môn, tôi tha cho ông không chết, nhưng ông lại không biết trân trọng”.
“Theo như quy tắc của Quỷ Môn, ông tu tà thuật, hơn nữa còn là tà thuật của nước Uy, cho nên, ông nên biết kết cục”.
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, muốn kết liễu tính mạng của Chu Lão Tam.
Thấy vậy, Chu Lão Tam vội hét nói: “Tôi tu luyện tà thuật, nhưng bây giờ Quỷ Môn đã không còn nữa, cậu cũng không phải là người của Quỷ Môn, dựa vào đâu mà giết tôi!”
Diệp Viễn nghe vậy liền dừng tay, lạnh lùng nói: “Ai nói Quỷ Môn không còn nữa?”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, mấy cây kim châm liền rơi lên trên người Ngụy Lăng và hai sư phụ của Ngụy Lăng.
“Thập Tam Châm của Quỷ Môn? Việc này… làm sao có thể?”
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Chu Lão Tam co lại, có chút khó mà tin được.
“Ấy, là Thập Tam Châm của Quỷ Môn thật ư?”
Hai vị sư phụ của Ngụy Lăng lại vô cùng kích động.
Họ là đệ tử của Quỷ Môn, đương nhiên đều nhận ra thủ pháp thi triển Thập Tam Châm của Quỷ Môn.
“Cậu Diệp, cậu… làm sao cậu nắm giữ Thập Tam Châm của Quỷ Môn này?”
Đại sư phụ của Ngụy Lăng vô cùng căng thẳng hỏi.
Ông ta biết rõ, trong Quỷ Môn, Thập Tam Châm của Quỷ Môn chỉ có đệ tử nòng cốt mới có tư cách học.
Hơn nữa còn chỉ truyền có người được chọn làm môn chủ Quỷ Môn tương lai.
Bây giờ Diệp Viễn lại biết Thập Tam Châm của Quỷ Môn, có phải có nghĩa là.
Diệp Viễn là người kế thừa của Quỷ Môn.
Nhưng thiên tài thiếu niên tuyệt thế như Tiêu Minh và Diệp Diệt Tiêu làm sao mình lại dễ dàng gặp phải chứ.
Hơn nữa, Tiêu Minh và Diệp Diệt Tiêu là nhân vật thế nào, làm sao có thể ở cùng với mấy tên nhóc trông như học sinh này.
Lại nhìn thấy mấy người Cao Phi đều căng thẳng, Chu Lão Tam lập tức cảm thấy mấy người này có thể đang phô trương thanh thế.
Muốn hù họa mình.
Nghĩ đến đây, Chu Lão Tam liền nổi giận.
Trực tiếp bước lên trước, đến gần trước người Diệp Viễn.
Bàn tay khô gầy như cành cây khô cong lại thành vuốt, mang theo gió mạnh dữ dội, hằm hằm tóm về phía cổ của Diệp Viễn.
Ông ta muốn một đòn giết chết Diệp Viễn.
Đối diện với thế tấn công mạnh của Chu Lão Tam, Diệp Viễn vẫn tỏ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên ung dung đứng ở đó.
“Xong rồi!”
Ngụy Lăng nhìn thấy Chu Lão Tam ra tay, mà Diệp Viễn lại không có hành động gì, anh ta biết, chắc chắn là Chu Lão Tam sẽ tóm chặt Diệp Viễn.
Thấy Diệp Viễn sắp bỏ mạng dưới móng vuốt của Chu Lão Tam, Ngụy Lăng không nỡ nhìn bèn nhắm mắt.
Hai vị sư phụ của Ngụy Lăng cũng khẽ thở dài một tiếng.
Vốn sĩ hôm nay họ đến để liều mạng với Chu Lão Tam, nhưng cuối cùng kết quả lại không phải là đối thủ của Chu Lão Tam.
Đến cuối cùng, vẫn phải liên lụy đến tính mạng của mấy người vô tội.
Lúc này, móng vuốt của Chu Lão Tam cũng đã gần đến cổ họng của Diệp Viễn.
Chỉ thiếu một bước, thì sắp tóm trúng cổ họng của Diệp Viễn.
Nhưng một bước này lại không thể tiến thêm tấc nào.
Vì trước người Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện một màn ngăn cách trong suốt, chặn tay của ông ta.
“Làm sao có thể?”, vẻ mặt của Chu Lão Tam liền biến sắc, khó mà tin nổi nhìn Diệp Viễn.
“Không có gì là không thể! Vừa nãy tôi đã cho ông cơ hội rồi, tiếc là ông không trân trọng!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Khoảnh khắc Diệp Viễn vừa dứt lời, một quyền của anh cũng nhẹ tênh tấn công về phía vị trí đan điền của Chu Lão Tam.
“Phập!”
Một tiếng khẽ vang lên, Chu Lão Tam bay ngược trở ra với máu mũi chảy ra.
“Việc này… làm sao có thể?”
Lúc này, hai sư phụ của Ngụy Lăng hoàn toàn ngẩn người.
Họ đã nhìn thấy gì đó, một thanh niên không hề có nội khí như Diệp Viễn nhẹ nhang tung một quyền lại đánh bay được một tiên võ giả đã trải qua kiếp võ đế.
“Ầm!”
Lúc này, cơ thể của Chu Lão Tam đập mạnh xuống đất, bụi đất bắn lên mù trời.
Nghe thấy tiếng vang này, Ngụy Lăng mở mắt theo bản năng.
Khi anh ta nhìn thấy Diệp Viễn vẫn ung dung thản nhiên đứng ở đó.
Còn Chu Lão Tam vừa ra tay giết Diệp Viễn, lai ngã dưới đất vô cùng thê thảm.
Việc này khiến anh ta cũng phải thộn người, không hiểu rõ tình hình.
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này, trên mặt của Chu Lão Tam vẫn còn vẻ không thể tin nổi, và vẻ nghi hoặc sâu sắc.
Điều nghi hoặc này cũng tràn ngập trong lòng Ngụy Lăng và hai vị sư phụ.
Giờ đây họ đã hiểu, Diệp Viễn tuyệt đối không phải là người bình thường, mà là một cao thủ siêu cấp vô cùng cường mạnh.
“Tôi tên Diệp Viễn, đúng rồi, người đời đều gọi tôi là Diệp Diệt Tiêu!”
Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Cái gì!”
“Mày là Diệp Diệt Tiêu? Làm sao có thể?”
Sau khi Diệp Viễn báo tên, Chu Lão Tam liền sửng sốt.
Còn Ngụy Lăng và hai sư phụ của anh ta cũng đều ngẩn người.
Mấy người Cao Phi càng kinh ngạc há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Dù thế nào họ cũng không ngờ, một người bạn họ mới quen lại là Diệp Diệt Tiêu nổi tiếng nước Hoa Hạ.
Diệp Viễn cũng không để ý đám người đang chấn kinh, bước một bước xuất hiện trước mặt Chu Lão Tam.
Chu Lão Tam lập tức sợ đến trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, không ngừng dập đầu xin lỗi.
“Diệp đại sư xin tha mạng, Diệp đại sư xin tha mạng! Tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi!”
Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Vốn dĩ trước đó nể mặt ông là người của Quỷ Môn, tôi tha cho ông không chết, nhưng ông lại không biết trân trọng”.
“Theo như quy tắc của Quỷ Môn, ông tu tà thuật, hơn nữa còn là tà thuật của nước Uy, cho nên, ông nên biết kết cục”.
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, muốn kết liễu tính mạng của Chu Lão Tam.
Thấy vậy, Chu Lão Tam vội hét nói: “Tôi tu luyện tà thuật, nhưng bây giờ Quỷ Môn đã không còn nữa, cậu cũng không phải là người của Quỷ Môn, dựa vào đâu mà giết tôi!”
Diệp Viễn nghe vậy liền dừng tay, lạnh lùng nói: “Ai nói Quỷ Môn không còn nữa?”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, mấy cây kim châm liền rơi lên trên người Ngụy Lăng và hai sư phụ của Ngụy Lăng.
“Thập Tam Châm của Quỷ Môn? Việc này… làm sao có thể?”
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Chu Lão Tam co lại, có chút khó mà tin được.
“Ấy, là Thập Tam Châm của Quỷ Môn thật ư?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!